Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 383 - Chương 384: Cung Đình Rối Loạn (62)

Chương 384: Cung Đình Rối Loạn (62)
Chương 384: Cung Đình Rối Loạn (62)
canvasb2d3840.pngNghe vậy, gương mặt Oanh Ca đỏ ℓên, ngay cả vùng cổ cũng đỏ như một con tôm ℓuộc, khép mi ℓại, toàn thân run rẩy kịch ℓiệt.

Hắn không biết trả ℓời như thế nào.

Ninh Xu rất kiên nhẫn chờ đợi, ℓát sau nàng mới chậm rãi mở miệng: “Nếu ngươi không biết trả ℓời thế nào, ta sẽ hỏi chuyện khác.”

canvasb2d3841.png“Cho nên, ngươi biết võ công?”

Oanh Ca đột nhiên tỉnh táo.

Hắn vội vàng lùi lại một bước, quay lưng về phía Ninh Xu, cẩn thận sửa sang lại quần áo, xong xuôi mới quay đầu lại, khom mình hành lễ nói: “Bẩm điện hạ, từ nhỏ thảo dân đã học nghệ ở Nam Phong quán, điện hạ có lẽ không biết, dù là đàn tỳ bà hay sáo thì đều cần thể lực để biểu diễn, cho nên, thảo dân quả thực cần thường xuyên rèn luyện thân thể. Có điều, đừng nói là võ công, cho dù là mấy chiêu thức đơn giản, thảo dân cũng không học được chút nào.”

“Ồ, là vậy sao.”

Ninh Xu chắp tay sau lưng, nhẹ giọng thong thả bước đi, ánh mắt của nàng luôn nhìn về phía Oanh Ca, hắn vẫn duy trì tư thế khom người, vô cùng cẩn thận.
Nước mắt của mỹ nhân luôn khiến người ta mềm lòng, Ninh Xu nhẹ nhàng dỗ dành vài câu, hứa sẽ không tuỳ tiện ức hiếp hắn, lại sai đại phu băng bó, sau khi làm xong tất cả mới rời khỏi Hạm Đạm viện.

Sau đó, nàng sai Thải Diên đưa đến Hạm Đạm viện bốn gã sai vặt, để cho Oanh Ca sai xử.

Ngoại trừ Ninh Xu, Oanh Ca là người đầu tiên trở thành chủ tử trong phủ công chúa.

Khi Ninh Xu quay lại viện Phù Dung của mình, xương cốt của nàng đều đã rã rời.
Nàng thay đổi xiêm y, Thải Diên chải đầu cho nàng, mặc dù trải qua một trận giày vò như vậy, nhưng ánh mắt của nàng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, thưởng thức cây trâm đã dùng để đâm Oanh Ca.

Hiếm khi nhìn thấy công chúa thả lỏng như vậy, Thải Diên không nén được tò mò, biết rõ là quá giới hạn, nhưng vẫn hỏi: “Tâm tình của điện hạ cũng không tệ lắm?”

Ninh Xu trả lời: “Đúng vậy.”

Không đợi Thải Diên hỏi vì sao, Ninh Xu chủ động nói: “Vừa mới chơi trò chơi mèo vờn chuột.”
Hai mắt của hắn đẫm lệ, những giọt máu chảy trên gương mặt của thiếu niên. Oanh Ca cắn môi, quỳ xuống rồi nói: “Nếu điện hạ không thích thảo dân, xin ban cho thảo dân cái chết, chứ đừng đùa bỡn thảo dân như vậy.”

Ninh Xu liền cất chiếc trâm đi, vội vàng đỡ Oanh Ca đứng dậy. Trong mắt nàng hiện lên sự đau lòng, dùng ngón tay cái lau máu và nước mắt của Oanh Ca, dịu dàng nói: “Đừng khóc, hành động vừa rồi của cũng chỉ vì phòng ngừa bất trắc, chưa từng muốn làm ngươi hiểu lầm.”

“Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn ám sát ta không? Nếu không phải có Hồng giáp vệ, ta đã chết bảy tám lần rồi, ngươi đừng trách ta quá cảnh giác.”

Nước mắt của Oanh Ca vẫn rơi không ngừng.
Oanh Ca cũng cảm nhận được luồng sát khí ấy, đồng tử của hắn co lại.

Hắn giống như bị doạ đến choáng váng, không hề tránh né, cho đến khi cây trâm bén nhọn kia thay đổi hướng đi vào phút cuối, lướt qua gò má của hắn, suýt chút nữa đâm vào tai hắn, cũng may, trên má hắn chỉ lưu lại một vết máu.

Ninh Xu nhìn chằm chằm vào Oanh Ca.

Không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại, qua một lúc, hai chân của Oanh Ca mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Bỗng nhiên, Ninh Xu phát ra tiếng cười khanh khách, nàng đi đến trước mặt Oanh Ca, đỡ hắn đứng dậy: “Tốt lắm, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi giải thích nhiều như vậy, lại khiến ta nghĩ ngươi có bí mật gì đó muốn che giấu.”

Oanh Ca nói: “Điện hạ...”

Nháy mắt lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì nhìn thấy Ninh Xu cầm một cây trâm hình con bướm được làm từ bảo thạch mà nàng vừa rút từ trên đầu xuống, đầu nhọn của cây trâm chĩa vào mặt Oanh Ca, sử dụng mười phần sức lực đâm vào. Tình huống này, nếu cây trâm thực sự đâm vào, không chỉ đơn giản là phá huỷ khuôn mặt hắn, mà nó sẽ đâm xuyên đến sau gáy, giết chết Oanh Ca.


Nàng ℓà mèo, còn Oanh Ca ℓà chuột.

Hắn không né tránh cây trâm của nàng, vậy thì Oanh Ca không biết võ công, chẳng ℓẽ, nàng thật sự hiểu ℓầm? Cũng không đúng, Oanh Ca đã quên mất một chi tiết nhỏ, chính ℓà người bình thường khi đối mặt với nguy hiểm, sẽ vô thức né tránh theo bản năng.

Bình Luận (0)
Comment