Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 420 - Chương 421: Cung Đình Rối Loạn (99)

Chương 421: Cung Đình Rối Loạn (99)
Chương 421: Cung Đình Rối Loạn (99)
canvasb2d4210.pngTạ Tri Hạnh phồng má, nhỏ giọng nói: “Không còn kịp nữa rồi…”

Ninh Xu: “Cái gì?”

Sau khi hái sương xong, Tạ Tri Hạnh nhân ℓúc Ninh Xu đi chuẩn bị, đã phái người đi kêu Tạ Dữ.

canvasb2d4211.pngNhững việc vặt như thế này, không đến mức khiến Tạ Dữ hỏi đến.

Vừa nói, Tạ Tri Hạnh vừa đi bưng trà, do con bé hơi lơ đễnh, đĩa trà rung lắc mạnh.

“Cẩn thận.” Ninh Xu cách đó không xa, lập tức đè nắp trà lại, cũng may nước trà ấm không trào ra ngoài, Tạ Dữ cúi người, dùng lòng bàn tay to đưa từ trên xuống cầm lấy chén trà, nhấc lên rồi đặt trên bàn.

Tạ Tri Hạnh lo lắng: “A Xu tỷ tỷ, tay của tỷ không sao chứ!”
Nàng không lên tiếng ngón tay rút vào trong tay áo.

Tạ Dữ ánh mắt trầm tĩnh, buông tay.

Đột nhiên, “phạch” một tiếng, Ninh Xu nhìn về hướng phía sau Tạ Dữ, thùng sắt trên tay Tạ tam rớt xuống, hắn đứng ở ngoài Đình, nhìn họ chằm chằm.
Ninh Xu kéo Tạ Tri Hạnh sang một bên.

Giống như đang cật lực chịu đựng một thứ gì đó, Tạ Loan lồng ngực phập phồng, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, hỏi: “Đại ca, huynh thích Ôn Ninh Xu?”

Trong lòng hắn mọi thứ đang xáo trộn, đầy sự ác ý, chưa bao giờ hắn muốn trút giận như giờ khắc này, liền chỉ tay về phía Ninh Xu, nói với chút hung dữ: “Tại sao lại là ngươi? Ngươi tốt ở điểm nào? Ngươi chẳng qua chỉ là…”
Ninh Xu lễ phép đáp: “Ngọc Bình đã chuẩn bị xong, làm Hầu gia phải nghĩ ngợi rồi.”

Yên lặng một chút, Tạ Dữ lại hỏi Tạ Tri Hạnh: “A Hạnh kêu ta, có chuyện gì?”

Tạ Tri Hạnh nhìn Ninh Xu một cái, rồi lại nhìn sang Tạ Dữ, mới chỉ tay vào trà ở trên bàn: “Phụ thân, đây là trà mà khi sáng con cùng với Ninh Xu tỷ tỷ đi hái sương về nấu.”
Nước trà kia đã nguội, hoàn toàn không nghiêm trọng lắm, nhưng Ninh Xu chưa kịp nói, Tạ Dữ đã dùng mu bàn tay nâng cổ tay của nàng lên.

Ngón tay của tiểu Cô nương vừa trắng vừa nhỏ, bị bỏng sưng đỏ, hắn nhíu mày, gọi tỳ nữ: “Mau đi bưng nước lạnh, lấy cao Ngọc Cơ!”

Nói xong, Tạ Dữ bình tĩnh trở lại, lúc này mới phát giác, khoảng cách giữa hắn và Ninh Xu có chút gần, hắn có thể thấy đôi mắt cụp xuống của Ninh Xu, hàng lông mi rõ từng cọng che đi cảm xúc trong mắt nàng.
Thanh Trúc ở phía sau hắn, trên tay cầm nhiều thứ như cần câu, mồi câu, thật sự không nhận ra tay đang cầm thùng sắt, nhỏ giọng nói: “Tam gia làm sao vậy? Không cần thùng nữa à?”

Chờ nhìn thấy người trong đình, Thanh Trúc lập tức im miệng, đôi mắt xoay tròn, nhìn Ninh Xu, ý nói “tự cứu lấy mình mới là phúc”.

Tạ Loan sắc mặt ảm đạm, hắn nắm chặt nắm tay, bước vào trong Đình, chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Dữ.


Một chút ℓí trí duy nhất, ℓàm hắn hung tợn hít một hơi thật sâu.

Sau đó, Tạ Dữ chẳng phải không biết Tạ Loan sẽ mắng gì tiếp theo, hắn cũng ℓạnh ℓùng nói: “Câm mồm, không được thất ℓễ!”

Tạ Loan chế giễu: “Bởi vì nàng muốn trở thành đại tẩu của đệ, cho nên đệ phải giữ ℓễ? Đại tẩu? Nàng được không mà ℓàm Đại tẩu của đệ, so với Tiết Uyển Nhi thì nàng tốt ở điểm nào? Đại ca có khi nào sẽ để cho nàng trở thành Tiết Uyển Nhi…”

Bình Luận (0)
Comment