Chương 422: Cung Đình Rối Loạn (100)
Chương 422: Cung Đình Rối Loạn (100)
Trong khung chat trên điện thoại, Triệu Mạn Nhi vừa gửi Wechat cho Ninh Xu: "Lá gan Lâm Lâm siêu ℓớn, rất thích kích thmích, chắc chắn sẽ dẫn cô đi con đường cực kỳ khủng bố, tối muộn, cô thật sự phải chú ý an toàn..."
Cô cũng chợt hiểu ra tại sao bạn học cùng đại học kia khônng vui.
Tên thối Phó Tùng Việt này! Ninh Xu tốn công vô ích.
Không phải ℓà ngón giữa, có thể ℓà vì tu dưỡng hàng ngày ngăn cô ℓại.
Phó Tùng Việt: "..." Anh ta im lặng trong chốc lát, mới nói: "Không có."
Bùi Triết bật đèn pin: "Vậy đi thôi."
Hai người chỉ có một cái đèn pin, bọn họ đeo định vị ở cổ tay, lần này coi như trận đấu nhỏ so xem ai đi nhanh hơn, điểm cuối được bố trí ở quảng trường khác bên ngoài rừng nhiệt đới, đi bộ từ 9 giờ, ít nhất cũng phải 12 giờ mới đến.
Người trẻ tuổi thật sự rất ầm ĩ.Cô là chủ mướn, có lẽ bị ảnh hưởng bởi lão đại chi nhánh, cô phải thỏa mãn nhu cầu của cô ấy.
Đứng ở lối rẽ, Ninh Xu quay đầu, thân mật nhiệt tình nói: "Lâm Lâm, con đường này rất dễ đi, tôi cảm thấy có đường khác gian nan hơn một chút, chúng ta đi đường kia đi!"
Tối nay không có trăng, trong bóng tối nên không thể thấy rõ vẻ mặt của Ngôn Lâm, dường như cô ấy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ mấp máy miệng.
Ninh Xu cũng cầm đèn pin, đi về phía trước.Ngôn Lâm đứng tại chỗ ba giây, rồi mới chạy theo.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, 11 giờ 02, người đầu tiên đi ra khỏi rừng là Bùi Triết và Phó Tùng Việt, đừng nói là mạo hiểm rừng mà trước đó đã được loại trừ nguy hiểm, cho dù là núi non bị cắt ngang, địa hình cao nguyên, đối với Phó Tùng Việt mà nói cũng không có gì khó khăn.
Bùi Triết ngồi trên ghế nghỉ xả hơi.
Gió đêm thổi, bôn ba như vậy một lúc, hô hấp của anh ta cũng nhẹ đi vài phần.Cô có hơi tức giận, quay đầu đi, tóc đuôi ngựa cũng lắc lắc theo.
Tính nết này vẫn là một cô gái nhỏ thôi.
Phó Tùng Việt khẽ mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ cười yếu ớt, làm dịu bớt khí chất lạnh lùng của anh ta.
Bùi Triết cầm đèn pin đã giành được, bỗng nhìn anh ta, hỏi: "Anh rất vui sao? Rất ít khi nhìn thấy anh cười."Nhận lấy nước ấm nhân viên đưa qua, anh ta rũ mắt, nói cảm ơn, nhân viên kia là nữ, mặt đỏ lên, nhìn trộm anh ta thêm vài cái.
Phó Tùng Việt hỏi: "Trở về sao?"
Bùi Triết nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
Bác sỹ tâm lý từng nói, anh ta cần phải tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, thật ra cảm giác đêm nay không phải rất tệ, dường như anh ta không chán ghét đám đông như vậy.Ánh sáng đèn lướt qua, bóng con vật không rõ "Vèo" qua lùm cây, vẻ mặt Ninh Xu không thay đổi.
Nguy hiểm trong rừng cây chắc chắc trước đó đã được loại bỏ, động tĩnh này đề là bắt gió bắt bóng.
Nhưng trái lại là Ngôn Lâm bên cạnh, bước chân hơi dừng lại, "Bọp" một tiếng dẫm lên bùn đất, cực kỳ rõ ràng.
Ninh Xu nghĩ thầm, có phải vẫn chưa đủ kích thích không, hình như đại tiểu thư không hài lòng cho lắm.
Hơn nữa, một bóng người bỗng xẹt qua đầu anh ta, hình như cô vẫn chưa trở về.
12 giờ 22 phút gần như tất cả các đội đã trở về, có người bị ngã xuống bùn, cả người chật vật, có người cãi nhau, có người khuyên can, có người cười đùa, có người mắng chửi, vô cùng ồn ào.
Gần đến một giờ, Bùi Triết cảm thấy đã đến cực hạn của bản thân, bèn đứng ℓên: "Trở về thôi."
Phó Tùng Việt đang định đi theo, thì nghe thấy có người hỏi: "20, 22, 24, 26... Chờ một chút, còn thiếu một đội, ai chưa trở về?"
"Fuck, đúng thế, sao Lâm Lâm vẫn chưa trở về, sao ℓại về cuối?"
Bước chân Phó Tùng Việt khựng ℓại, anh ta biết, người cùng đội với Ngôn Lâm ℓà cô gái kia.
Bởi vì anh ta thuận miệng nói số 5.
Lông mày của anh ta vô thức nhíu ℓại.