Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 215

“Lục Cảnh Thanh, anh đừng nói bậy!”

Cô vừa dứt lời, hai vành tai đã đỏ bừng, thậm chí đến cả cổ cũng nhuộm một lớp hồng mỏng.

Lục Cảnh Thanh bị cô đẩy lùi nửa bước, nhưng chẳng những không buông tay mà còn thuận thế nắm lấy cổ tay cô.

Làn da cô mịn màng, mềm mại, chạm vào chỉ thấy ấm áp dễ chịu.

Anh cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, khóe môi khẽ cong:

“Anh có nói bậy hay không, trong lòng em là rõ nhất.” Giọng nói anh mang theo ý cười, “Chỉ không ngờ Vãn Vãn của anh không chỉ nóng tính, mà còn ghen dữ nữa. Mới chỉ thấy một người thôi mà đã lập tức chạy về nhà, nhốt mình trong phòng khóc sưng cả mắt”

Lúc này anh mới thật sự nhìn ra, trong lòng cô, vị trí của anh quan trọng hơn anh tưởng rất nhiều.

Giang Từ Vãn bị anh nói trúng tim đen, gấp đến mức vành mắt lại đỏ hoe.

“Em, em chẳng qua là hôm nay mệt quá! Em vốn chẳng muốn mang canh cho anh, là mẹ ép em đi thôi, mệt chết được!”

Cô vắt óc tìm một cái cớ, nhưng ngay cả bản thân cũng thấy chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Lục Cảnh Thanh không phản bác, chỉ đưa tay vén mấy sợi tóc rối bên má cô ra sau tai. Ngón tay anh còn cố ý nhéo nhéo vành tai đỏ bừng ấy.

Cô lập tức co rúm lại, né tránh theo bản năng.

Ánh mắt anh nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô lại càng thêm dịu dàng, ấm áp tràn lan trong lồng ngực.

“Mệt thì nên nghỉ ngơi cho tốt, sao phải trốn trong phòng khóc? Chẳng lẽ không phải vì em nghi ngờ anh có quan hệ gì với người con gái khác nên mới buồn?”

Hai người lúc này đứng gần đến mức hơi thở quấn lấy nhau.

Giang Từ Vãn có thể rõ ràng nhìn thấy ánh mắt anh, chuyên chú, sâu thẳm, dường như chỉ chứa mỗi mình cô, khiến cô không có chỗ trốn tránh.

“Em mới không có buồn.” Cô ngẩng cổ, mạnh miệng cãi lại, còn bắt chước câu nói đùa trước đây của Giang Diệu Hoa, “Chỉ là đôi mắt không cẩn thận bị trời mưa thôi.”

Lục Cảnh Thanh bật cười thật sự.

Cô đúng là rất biết bắt chước, còn học được cả cách chống chế.

Anh đột nhiên cúi đầu, môi gần như chạm vào má cô.

“Đây là trời mưa sao?” Ngón tay anh khẽ chạm vào giọt lệ còn vương trên gò má.

Anh chưa từng thấy ai khóc giống như cô.

Nước mắt rơi xuống nhanh chóng, vừa tủi thân vừa đáng thương nhưng anh lại không kiềm được mà chỉ muốn dỗ dành, muốn ôm trọn.

Giang Từ Vãn ngượng ngùng, muốn giãy khỏi vòng tay anh, nhưng anh lại ôm chặt hơn.

“Anh buông ra đi” Cô chưa kịp nói hết đã bị anh bất ngờ hôn, chặn tất cả lời còn lại.

Anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô nên không vội làm sâu nụ hôn, chỉ nhẹ nhàng dán môi mình lên môi cô, chóp mũi khẽ cọ vào chóp mũi, hơi thở hai người quấn lấy nhau, ái muội như sắp kéo thành sợi.

“Vãn Vãn” Anh gọi khẽ, giọng trầm thấp, “Nói cho anh biết, em có thích anh không?”

Trong đầu Giang Từ Vãn trống rỗng, chỉ còn lại xúc cảm mềm mại trên môi cùng ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh.

Tim cô đập loạn, tai ong ong, gần như chẳng nghe được gì khác.

Thấy cô mãi không trả lời, ánh mắt Lục Cảnh Thanh tối lại.

Anh hơi ngẩng đầu, kéo ra một khoảng cách nhỏ: “Nếu em không muốn trả lời cũng không sao.”

“Em…” Giang Từ Vãn hé môi, cổ họng nghẹn ứ, không thốt ra nổi một lời.

“Không sao đâu.” Dù trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng anh không muốn ép buộc, cố gắng khiến giọng nói của mình nhẹ nhàng, “Anh có thể chờ.”

Nói rồi, anh lại cúi đầu.

Giang Từ Vãn ngỡ anh sẽ hôn mình, nhưng anh chỉ khẽ đặt một nụ hôn lên má.

“Em…” Giọng cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó vang lên tiếng của bảo mẫu : “Tiểu thư, Lục tiên sinh, bếp vừa hầm xong tuyết lê chưng đường phèn, hai người có muốn ra ăn một chút không?”

Bảo mẫu lúc này thật sự là cố ý nhắc nhở.

Vừa rồi Giang Từ Vãn giận dỗi quay về phòng, chắc chắn là bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì đó.

Đúng lúc ấy, Lục Cảnh Thanh cầm chìa khóa mở cửa đi vào.

Không biết hai người bọn họ có tiếp tục tranh cãi, hay lại để cảm xúc chi phối mà làm ra chuyện khác thường…

Phu nhân đang ở bệnh viện chăm sóc tiên sinh, trong nhà chỉ có bọn họ trông nom tiểu thư, bảo mẫu tất nhiên phải lo lắng nhiều hơn một chút.

Giang Từ Vãn xoay mặt sang một bên, rõ ràng có phần ngượng ngùng.

Giọng Lục Cảnh Thanh vẫn bình ổn như thường: “Được rồi, chúng ta đợi một lát rồi sẽ đi.”

Tiếng bước chân của bảo mẫu dần xa.

Trong phòng lặng im một hồi.

Giang Từ Vãn đưa tay đẩy anh, gương mặt đầy bực dọc: “Anh mau đi ra nhanh, lát nữa mọi người biết hết thì sao!”

May mà lúc nãy bảo mẫu không bước vào ngay.

Nếu để người ta nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn họ bây giờ, về sau cô chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa.

Tất cả đều tại Lục Cảnh Thanh, chỉ biết chọc cô tức giận!

Anh khẽ bật cười, ánh mắt tinh tường nhìn ra sự bối rối của cô.

Cố tình làm chậm động tác, ánh mắt dừng nơi đôi môi mím chặt của cô, giọng mang theo ý cười trêu chọc: “Biết cái gì chứ? Vừa rồi chúng ta cũng đâu có hôn nhau. Ôm một chút thì đã sao?”

“Anh…” Giang Từ Vãn bị anh chặn lời, chẳng nói được gì, ngẩng đầu trừng mắt thì trong đáy mắt đã ngấn nước.

Lục Cảnh Thanh nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận ấy, đáy mắt ánh lên ý cười.

“Thôi, được rồi, anh không đùa nữa.” Giọng anh mang theo chút dỗ dành, “Bọn họ tạm thời sẽ không vào đâu, chúng ta có thể thân mật một lát.”

Chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi được anh chạm khẽ, dịu dàng mà tỉ mỉ.

Hàng mi cô run rẩy, bàn tay đang đặt trên ngực anh cũng vô thức buông lỏng.

Khi cô dần sa vào nụ hôn dịu dàng ấy, Lục Cảnh Thanh bất ngờ tăng thêm lực đạo.

Ngay sau đó, anh mạnh mẽ chiếm lấy, hơi thở của anh tràn ngập trong khoang miệng cô.

Cô chỉ còn biết bản năng bám chặt bờ vai anh, mặc cho anh chiếm đoạt.

Anh biết lúc này chưa phải lúc thích hợp, nên không hôn quá lâu.

Một lát sau, hai người buông nhau ra.

Dưới phòng khách.

Bảo mẫu đã chờ khá lâu, thấy họ nắm tay bước xuống liền vội vàng đón: “Vừa mới hầm xong, còn cho thêm chút bối mẫu Tứ Xuyên, uống cho mát, hai người mau mau nếm thử đi.”

Giang Từ Vãn kéo ghế ngồi xuống.

Lục Cảnh Thanh tự nhiên ngồi cạnh bên, ánh mắt dừng nơi đôi môi hơi sưng đỏ của cô, khóe môi bất giác nhếch lên.

“Cảm ơn chị Lý.” Anh cầm muỗng múc một ngụm canh lê tuyết, “Mùi vị rất ngon.”

“Cậu Lục thích là được.” Bảo mẫu mỉm cười, ánh mắt lướt qua hai người, “Vậy tôi vào bếp tiếp tục nấu, hai người cứ từ từ dùng.”

Chẳng bao lâu, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.

Giang Từ Vãn khẽ nhấp từng thìa canh, khóe mắt lại lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh ăn uống rất tự nhiên, lại càng tôn lên gương mặt vốn đã tuấn tú.

Hàng mi dài buông xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

“Ngọt không?” Lục Cảnh Thanh bỗng mở miệng, làm cô giật mình.

Giang Từ Vãn vội gật đầu: “Ừm, ngọt lắm.”

“Nếu thấy chưa đủ ngọt thì cho thêm chút đường.”

“Vâng.”

Anh đặt muỗng xuống, người hơi nghiêng về phía trước, đưa tay lau khóe miệng cho cô, rồi lại thản nhiên rút tay về.

“Có muốn đi đâu chơi không? Anh đưa em đi.”

Tay cô khựng lại, câu hỏi khiến cô ngẩn người.

“Gần đây anh không bận lắm sao?”

Dạo này anh bận rộn đến mức lịch trình kín mít cả ngày, lấy đâu ra thời gian đưa cô đi chơi?

Hơn nữa, cô đi du lịch cũng nhiều rồi, nếu thật sự muốn đi đâu thì đã tự đi, cần gì anh phải đi cùng.

“Bận thì bận, nhưng vẫn phải thở một chút chứ.” Lục Cảnh Thanh nhướng mày, “Em có nơi nào muốn đi, coi như em đưa anh đi chơi cũng được. Trước đây anh chưa từng đi đâu cả. Dù có ra ngoài cũng chỉ vì công việc.”

Thấy trong mắt anh ánh lên sự mệt mỏi, lòng Giang Từ Vãn bỗng mềm lại.

Không thể phủ nhận, anh thực sự rất vất vả.

Ngày nào cũng quay cuồng như con vụ, từ sáng đến tối không ngơi nghỉ.

“Vậy anh thích chỗ náo nhiệt hay yên tĩnh? Muốn ngắm cảnh tự nhiên hay di tích văn hóa?” Giang Từ Vãn nghiêm túc suy nghĩ.

Bộ dáng nghiêm trang của cô khiến anh bật cười.

“Đều nghe em. Em chọn chỗ nào chắc chắn sẽ không sai.”

Anh nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, bổ sung: “Tốt nhất là nơi ít người, để chúng ta yên tĩnh bên nhau.”

Anh vốn chỉ muốn tìm cơ hội ở riêng với cô, tâm sự và giãi bày. Người đông lại bất tiện.

Giang Từ Vãn chống cằm trầm ngâm.

“Ít người mà yên tĩnh…” Cô lẩm bẩm, bỗng ánh mắt sáng lên, “Anh đã từng đi biển chưa, đã bao giờ nhìn thấy đại dương chưa?”

Anh khẽ lắc đầu.

“Vậy em đưa anh đi ngắm biển. Em biết một hòn đảo tư nhân, đến đó thì chẳng lo bị ai quấy rầy.”

Cô hào hứng mô tả:

“Ven biển có con đường gỗ dài, một bên là rừng rậm, một bên là biển xanh mênh mông. Sáng sớm đi dạo trên đó có thể thấy mặt trời mọc, chiều đến có thể nhặt vỏ sò, ngắm hoàng hôn… Chúng ta còn có thể ở căn phòng nhỏ sát biển, mở cửa sổ ra là đại dương, buổi tối nghe sóng vỗ mà ngủ.”

“Nghe cũng rất hay.” Anh gật đầu, hài lòng với gợi ý ấy, nhưng thoáng chau mày: “Đảo tư nhân? Nhà em sao?”

Giang Từ Vãn vội lắc đầu: “Không phải, của Thương Minh Vũ. Nhưng anh yên tâm, cậu ấy rất rộng rãi. Em chỉ cần nói một tiếng, chắc chắn sẽ không sao.”

Nụ cười trên mặt Lục Cảnh Thanh bỗng cứng lại, ánh mắt vốn ấm áp chợt lạnh đi.

Giang Từ Vãn không nhận ra sự khác thường, vẫn hào hứng mở album trong điện thoại.

“Đảo đó cậu ấy mua lâu rồi, bình thường thuê người trông coi, hiếm khi ở lại. Năm ngoái còn rủ em đi, tiếc là lúc ấy bận nên không đi được.”

Nàng mở ảnh đảo.

Đảo nhỏ xanh ngát giữa làn nước trong xanh, bờ cát trắng như dải ngọc khảm nơi ven biển.

“Anh xem! Ở đó còn có rất nhiều cây dừa, có thể hái dừa tươi uống. Anh ấy còn nói trên đảo có cả du thuyền, có thể ra khơi câu cá…”

Lục Cảnh Thanh không nhìn màn hình, ánh mắt nặng nề dừng trên người cô.

“Để khi khác đi.” Anh cắt ngang.

Giang Từ Vãn sững sờ: “Gì cơ? Khi khác mới đi sao?”

Anh gật đầu: “Nghe em nói xong, anh chợt thấy cũng nên mua một hòn đảo. Sau này anh đưa em đi. Dù em và Thương Minh Vũ là bạn nhưng đó là chỗ của người khác. Nếu chẳng may anh ta đưa bạn gái đến, hoặc có người nhà ở đó, chúng ta qua thì cũng không tiện. Đảo tư nhân mà, đâu thể cứ mượn của bạn để chơi mãi.”

“Nhưng tự mua thì lãng phí lắm, mấy đảo ở khu vực đó đều đắt đỏ mà chúng ta cũng chẳng đi mấy lần.” Giang Từ Vãn còn cố thuyết phục, “Trước tiên em hỏi cậu ấy là được, cậu ấy sẽ không để ý đâu, lần trước còn nói…”

“Anh để ý.” Lục Cảnh Thanh đột nhiên trầm giọng, ánh mắt khóa chặt cô, “Chỉ cần em có chút tiếp xúc với cậu ta, anh đều để ý. Nếu được, anh còn không muốn em có bất kỳ liên hệ nào với cậu ta.”

Lời nói nồng vị ghen tuông, chua xót lan tỏa trong không khí.

Giang Từ Vãn rốt cuộc nhận ra không ổn.

Cô ngậm miệng, không nói nữa.

“Vãn Vãn, anh không muốn nghe từ miệng em tên người đàn ông khác, càng không muốn đến chỗ của anh ta. Sau này chờ anh mua đảo, chúng ta sẽ đi.”

“Nhưng mua đảo đâu phải chuyện nhỏ.” Cô thì thầm, “Phải tốn nhiều tiền lắm, thủ tục cũng phiền phức, anh vốn rất tiết kiệm.”

Câu nói dừng lại.

Dù anh sống tiết kiệm, nhưng với cô thì chưa từng keo kiệt, luôn rất hào phóng.

“Tiền bạc và thủ tục không thành vấn đề.” Giọng anh dịu xuống, “Anh biết bên ngoài họ nói gì về anh nhưng anh không bận tâm. Chỉ cần em tin anh, đừng tin mấy lời người ta đồn. Được không?”

Âm cuối nhẹ nhàng, nghe ra cả sự yếu mềm giấu kín.

Giang Từ Vãn thấy anh như thật sự có chút thương tâm, liền gật đầu lia lịa.

“Được, vậy không đi nữa! Em không có ý gì khác, em biết anh đối xử với em rất tốt. Trước đây em nói mấy lời quá đáng đó, anh đừng để trong lòng. Em cố ý chọc giận anh thôi. Em biết anh là người tốt nhất.”

Cô nói ngọt, dỗ dành rất tự nhiên.

Anh khẽ thở dài, đưa tay xoa tóc cô: “Ừ.”

Giang Từ Vãn nhỏ giọng: “Nhưng chuyện mua đảo anh hãy suy nghĩ kỹ. Đừng bốc đồng, đó đâu phải số tiền nhỏ.”

“Anh không bốc đồng.” Giọng anh dịu dàng, “Chờ khi có đảo, anh sẽ trồng đầy hoa em thích. Nhà cửa cũng theo ý em. Mọi thứ đều để em quyết định.”

Lúc này anh thật sự đang nghiêm túc suy xét, chứ không phải phút bốc đồng.

Nếu thuận lợi, sau này khi cưới nhau, hòn đảo ấy sẽ là nơi hoàn hảo để tổ chức hôn lễ.

“Sau này hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức trên đảo. Em thấy sao?”

Mặt Giang Từ Vãn lập tức đỏ bừng, vội đưa tay che miệng anh: “Ai thèm cưới anh trên đảo! Anh đừng nói linh tinh!”

Lục Cảnh Thanh bật cười, ánh mắt chan chứa cưng chiều.

“Chỉ là sớm hay muộn thôi.”

Bình Luận (0)
Comment