Tuy hai người không ra đảo riêng tư, nhưng Lục Cảnh Thanh vẫn đưa Giang Từ Vãn tới một bãi biển có phong cảnh rất đẹp để nghỉ dưỡng.
Buổi sáng, gió biển mang theo hơi ẩm mằn mặn thổi ùa vào mặt.
Giang Từ Vãn đi chân trần trên bờ cát mềm.
Những con sóng dịu dàng tràn qua mu bàn chân, mát lạnh, thoải mái vô cùng.
Lục Cảnh Thanh đi theo phía sau, trong tay cầm đôi giày của cô. Ánh mắt anh vẫn dõi theo dáng vẻ tung tăng của cô gái nhỏ phía trước.
“Lục Cảnh Thanh, mau tới xem này!” Giang Từ Vãn bất ngờ ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ chạm vào một chú ốc mượn hồn bò chậm rãi trên cát. “Nó vác cái vỏ đẹp quá.”
Lục Cảnh Thanh bước lại, cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn theo hướng cô chỉ: “Nếu em thích, chúng ta có thể nhặt ít vỏ sò về làm kỷ niệm.”
“Được đó.” Giang Từ Vãn lại chọc chọc con ốc, cười nói: “Nhưng mà con này lười thật, em chọc mãi nó cũng không nhúc nhích. Anh xem, mấy con khác thì chạy nhanh lắm, sợ bị bắt đi, chỉ có nó là chả buồn động đậy!”
Lục Cảnh Thanh vốn định nói có lẽ nó không phải lười, mà là sắp chết rồi. Nhưng sợ cô nghe xong mất vui, anh chỉ im lặng, không nói gì.
“Đừng ngâm chân trong nước lâu quá, coi chừng bị cảm lạnh. Chơi thêm một chút nữa rồi mình về nhé.”
Anh khẽ cúi xuống, bàn tay chạm vào mắt cá chân cô.
Dù nắng chiếu làm cát nóng ấm, nhưng nước biển vẫn lạnh ngắt, cứ ngâm mãi thế này chẳng mấy chốc sẽ nhiễm lạnh.
Thế nhưng Giang Từ Vãn giả vờ không nghe, vẫn mải mê đá sóng tung bọt trắng, thích thú chẳng muốn rời. Nếu có thể, cô thật sự muốn chơi cả ngày ở đây!
Thấy cô cố chấp, Lục Cảnh Thanh chỉ lắc đầu bất lực rồi đứng dậy. Giang Từ Vãn bỗng đưa tay kéo vạt áo anh nhân lúc anh không kịp phản ứng, cô đặt một chân lên giày anh, cả người ngả vào người anh.
“Anh cõng em đi, như vậy chân em sẽ không lạnh nữa!” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lém lỉnh.
Hành động trẻ con của cô khiến Lục Cảnh Thanh bật cười, bàn tay đưa lên bóp nhẹ má: “Cõng thế này thì anh bước sao nổi?”
“Em không biết, anh tự nghĩ cách đi!” Giang Từ Vãn hếch mày, vừa cười vừa cúi xuống nghịch anh: “Giẫm anh! Giẫm anh nè!”
Cô cố tình dẫm lên chân anh, vừa dẫm vừa cười khanh khách.
“Không nghe lời.” Lục Cảnh Thanh ngoài miệng trách, nhưng người lại chẳng hề né tránh. Anh vòng tay ôm eo cô, đề phòng cô mất thăng bằng ngã xuống.
Giang Từ Vãn bỗng nhón chân, định với lấy tóc anh. Lục Cảnh Thanh nghiêng đầu né tránh, khiến cô không làm được.
“Hôm nay nghịch thế cơ à? Đúng là phải dạy dỗ mới được.” Anh biết tâm trạng cô đang vui, nên cái tính hay trêu chọc cũng lộ hết ra.
Bàn tay anh bất ngờ khẽ gãi vào hông cô. Quả nhiên, cơ thể Giang Từ Vãn mềm nhũn ngay tức khắc.
“Đừng gãi em, em nhột chết mất!” Cô giãy giụa, cố né tránh, “Buông tay ra mau!”
“Được thôi. Nhưng em cũng không được nghịch nữa, kẻo ngã xuống nước bây giờ.”
Anh tỏ vẻ nhượng bộ.
Giang Từ Vãn thì được đà lấn tới, dồn hết sức nặng treo mình trên người anh, giống hệt con koala bám cây.
“Em không cần! Nếu ngã, em sẽ trách anh!”
Hai người cứ thế trêu đùa mãi không thôi.
Thấy cô vẫn đi chân trần, chẳng chịu chạm đất, Lục Cảnh Thanh thở dài, cúi người xuống, vòng tay bế ngang cô lên.
Giang Từ Vãn giật mình kêu khẽ, theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh: “Anh làm gì vậy?”
“Bế em về. Chẳng lẽ để em tiếp tục giẫm lên chân anh sao?”
Anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Hay là em muốn đi chân trần về lại bờ?”
Anh cố tình làm động tác lắc lư, khiến cô càng hoảng hốt, vội vàng siết chặt vòng tay quanh cổ anh.
“Lục Cảnh Thanh, mau thả em xuống! Người ta nhìn kìa!”
Bên cạnh, mấy đứa trẻ còn chẳng ai được bế. Cô đã lớn thế này, thật sự xấu hổ vô cùng.
“Người ta nhìn thì kệ họ.” Giọng Lục Cảnh Thanh bình thản, từng bước vững vàng đi về phía trước. “Được vị hôn phu bế một chút cũng chẳng sao.”
Giang Từ Vãn không thể cãi lại, đành im lặng.
“Tim em đập nhanh thật đấy.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay khẽ vân vê cúc áo sơ mi trên ngực anh.
Bước chân Lục Cảnh Thanh thoáng dừng, anh cúi xuống nhìn cô trong vòng tay: “Tại em nghịch thôi.”
Lúc này, mặt trời đã hong khô cát đến bỏng rát, anh cố ý chọn lối đi men theo bóng râm, từng bước chậm rãi.
Anh cảm nhận được cơ thể trong ngực dần thả lỏng, khuôn mặt mềm mại vô thức áp sát cổ anh, khẽ cọ cọ.
“Mệt à?” Anh dịu dàng hỏi, nhịp bước càng chậm lại.
Giang Từ Vãn trong lòng anh lắc đầu, rồi lại gật, cuối cùng ngáp một cái: “Một chút thôi…”
Vừa rồi đùa nghịch dưới nước nửa ngày, quả thực đã hao không ít sức lực.
Cô xoay mặt sang bên, chóp mũi chạm nhẹ vành tai anh, hít vào hương sữa tắm nhàn nhạt từ người anh.
Lục Cảnh Thanh vòng tay ôm chắc hơn, giữ cô ổn định trong ngực.
Tầm mắt Giang Từ Vãn hướng về phía biển xa. Mấy con hải âu sà thấp, đôi cánh lướt qua sóng nước, hất lên những mảng bọt trắng lấp lánh, mặt trời chiếu xuống mặt biển, vỡ thành muôn ngàn mảnh sáng chói lọi, khiến mắt gần như không mở ra nổi.
“Lục Cảnh Thanh.” Cô bỗng khẽ cất tiếng, giọng nhẹ như gió. “Sau này khi anh mua đảo riêng, em muốn xây trên đó một tòa lâu đài thật lớn.”
Bước chân anh không hề khựng lại. “Được. Khi nào về chúng ta sẽ xem bản thiết kế. Em muốn lâu đài thế nào, vườn hoa ra sao, cứ nói cho kiến trúc sư.”
Giang Từ Vãn mím môi, trong lòng ngọt ngào lan tỏa: “Ừm.”
“Còn muốn một tòa tháp cao để ngắm sao. Buổi tối có thể nằm đó ngước nhìn ngân hà.”
“Không thành vấn đề.”
“Còn nữa…” Cô vừa đếm ngón tay vừa kể ra từng mong muốn, bỗng thấy chính mình tham lam quá, khẽ ngập ngừng: “Có phải em đòi hỏi nhiều quá không?”
Dù sao, đảo này cũng không phải của cô, là do anh bỏ tiền mua.
Lục Cảnh Thanh chỉ cười, lắc đầu. Đến khi đã đi tới chỗ chiếc ô che nắng, anh mới đặt cô nằm xuống ghế dài, ngồi cạnh bên, dùng khăn lau sạch cát còn vương trên đôi chân nhỏ.
“Vãn Vãn, chuyện của em mãi mãi không bao giờ là phiền toái.”
*
Một năm sau.
Buổi trưa, Giang Từ Vãn ngồi trên sofa, ôm một con thú bông trong lòng. Ánh mắt cô trống rỗng nhìn qua cửa sổ, theo dõi từng chiếc lá bị gió cuốn xoay tròn ngoài hiên.
Trên bàn trà đặt ly sữa nóng, cô mới uống một ngụm rồi để đó.
Một năm qua, đã xảy ra nhiều chuyện. Giang Diệu Hoa lại phải trải qua một cuộc tiểu phẫu. Mấy hôm trước ông vừa làm xong ca phẫu thuật tuyến, kết quả tái khám khả quan hơn dự kiến nhưng vẫn phải lưu viện theo dõi.
Trong căn nhà rộng lớn, ngoài cô và người giúp việc thì chẳng còn ai, yên tĩnh đến trống trải.
Điện thoại sáng màn hình, là tin nhắn đều đặn mỗi ngày của Lục Cảnh Thanh gửi đến.
Anh đã đi công tác Thụy Sĩ gần một tháng, kâu như vậy không gặp, Giang Từ Vãn bắt đầu thấy nhớ anh nhưng anh nói chuyến đi lần này rất quan trọng, chưa thể về ngay, ít nhất còn phải nửa tháng nữa.
“Haiz…” Cô mở danh bạ, lướt qua từng cái tên rồi lại tắt màn hình, chẳng biết gọi cho ai.
Nửa năm trước, cô từng ra sân bay tiễn Thương Minh Vũ. Anh chàng cười nhẹ, bảo sẽ sang châu Phi để tự gây dựng sự nghiệp, hứa hẹn ba bốn năm chưa làm được thành tích thì quyết không về. Giang Từ Vãn thừa biết, đó là gia đình sắp xếp để anh qua tiếp quản công việc bên đó, coi như rèn luyện.
Khi ấy, cô còn trêu: “Rõ ràng là bị ép đi, chẳng khác nào chạy trốn.” Không ngờ bây giờ, chính mình lại thành “người ở lại”, ngày ngày quanh quẩn trong nhà đến phát chán.
Cô từng đầu tư vào một công ty công nghệ tưởng chừng triển vọng. Ai ngờ chưa đầy nửa năm đã đứt vốn, số tiền cô rót vào coi như mất trắng hàng trăm triệu. Cô giấu nhẹm, không dám để cha mẹ biết. Sau cùng, vẫn là Lục Cảnh Thanh phát hiện, rồi đứng ra bù khoản lỗ.
Giang Từ Vãn thở dài. Có lẽ cô chỉ hợp làm “cô gái trong lầu son”, còn chuyện đầu tư kinh doanh chẳng qua là ảo tưởng.
“Tiểu thư, có bưu phẩm cho cô.” Người giúp việc bưng đến một thùng hàng lớn.
“Cái gì vậy?” Cô ngạc nhiên. Cô nhớ mình đâu có đặt mua gì, huống hồ thùng to thế này.
“Là Lục tiên sinh gửi từ nước ngoài về.”
“À để tôi tự mở.”
Giang Từ Vãn nhận lấy dao rọc, tháo từng lớp đóng gói. Bên trong là một hộp quà tinh xảo, xếp ngay ngắn mấy chục hũ chocolate đủ hương vị. Có loại cô từng nhắc qua, có loại hoàn toàn mới lạ.
Ở dưới cùng, là một tấm thiệp viết tay.
[Nghe nói có một cô nấm nhỏ đáng thương đang ngồi không ở nhà nên gửi chút đồ ngọt bổ sung năng lượng. Em thử hết đi, xem thích vị nào nhất?]
Giang Từ Vãn lườm tấm thiệp, hừ khẽ. Anh mới là “nấm nhỏ” đáng thương ấy!
Cô cầm điện thoại ghi âm gửi ngay cho anh: “Lục tổng đúng là rộng rãi. Đây là dọn sạch cả cửa hàng chocolate rồi hả? Anh đi Thụy Sĩ là vì làm việc với ngành chocolate sao?”
Cô vẫn chưa thấy đủ, liền chụp bức ảnh cả núi hũ chocolate gửi sang cho anh.
Trong lòng Giang Từ Vãn mơ hồ thấy, Lục Cảnh Thanh có vẻ định “nuôi” cô như heo con. Nhưng cô không phải heo đâu! Cô không hề tham ăn!
Thế mà, đặt điện thoại xuống, cô lại bắt đầu ăn thử từng hộp. Chẳng mấy chốc, bàn trà đã bày la liệt vỏ hũ mở ra, trông chẳng khác nào một buổi nếm thử chuyên nghiệp.
Cô chọn vài vị ngon nhất, gửi lại cho anh: [Vài loại này ngon, lần sau về anh mang nhiều một chút cho em]
Ngay sau đó, Lục Cảnh Thanh gọi video. “Thích mấy loại này sao?” Anh mỉm cười, phía sau lờ mờ vang lên tiếng đàn piano.
“Ừm!” Cô gật đầu lia lịa. “Ngon lắm.”
Cô nhìn kỹ, nhận ra cảnh nền sau lưng anh chẳng giống nơi công tác. “Anh không bận việc à?”
“Có chuyện khác phải lo.”
Anh cười nhẹ, biết cô chẳng hề phát hiện bí mật ẩn trong hộp chocolate.
Ở đáy mỗi hộp đều in chữ “Dành cho hôn lễ”.
Thực ra, công việc ở Thụy Sĩ đã xong từ sớm. Phần lớn thời gian còn lại, anh âm thầm chuẩn bị cho đám cưới của cả hai.
Hôm nay, anh mặc áo len màu nhạt khiến nét mặt càng thêm ôn hòa.
“Xong việc rồi, mấy hôm nữa anh sẽ về. Em muốn quà gì, cứ nói, anh sẽ cho người chuẩn bị hoặc em thèm món gì, anh sẽ mang về.”
Ánh mắt anh khẽ liếc sang bản thiết kế nhẫn kim cương đặt cạnh laptop. Chiếc nhẫn ấy, chủ đá được cắt hình ngôi sao, viền quanh bằng những viên kim cương nhỏ, như gom cả bầu trời sao vào lòng bàn tay.
Giang Từ Vãn thì vô tư, vẫn ngồi trên sofa ôm hộp chocolate, đôi chân trắng nõn đung đưa. “Em chẳng cần gì hết, anh đừng mang thêm. Em béo lên rồi.”
Nói xong, cô lại cắn thêm một miếng chocolate, má phồng lên đáng yêu.
“Được thử thì ăn thôi, đừng ăn nhiều quá, coi chừng sâu răng.” Anh dịu dàng dặn.
“Anh phiền thật đấy. Chính anh gửi, giờ còn cấm em ăn!” Cô bĩu môi, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình như muốn chọc anh.
Anh bất lực bật cười. “Thôi được, em thích thì ăn. Anh biết em thèm mà.”
Ánh mắt anh dịu dàng đến mức như muốn tràn ra ngoài màn hình rồi anh khẽ nuốt khan, dừng lại ở ngón áp út trống không trên bàn tay cô.
Dù còn chưa đến thời điểm, tim anh đã rộn ràng chờ mong.
“Em không hề béo. Bây giờ đã rất xinh đẹp rồi, có thêm chút thịt cũng chẳng sao. Nhưng ba bữa chính thì phải ăn đầy đủ, nhớ chưa?”
Giang Từ Vãn phụng phịu: “Anh càng ngày càng lắm lời.”
“Vì em, nên mới muốn nói nhiều.” Anh nhìn cô, giọng dịu lại. “Vãn Vãn, phải ngoan một chút…”
Cô liếc đồng hồ. Theo múi giờ, bên anh chắc sắp tối.
“Anh đi ăn cơm đi, em không nói nữa.” Cô nhanh chóng cắt ngang, rồi tắt video.
Ở nơi xa xôi, bầu trời chiều nhuộm màu lam tím dịu dàng. Lục Cảnh Thanh cúi xuống, nhìn bản thiết kế nhẫn kim cương.
Một lát sau, anh cầm bút, viết thêm lên mặt sau một hàng chữ nhỏ. Nét chữ ngày thường mạnh mẽ, nay vì mang theo chờ mong lãng mạn, lại trở nên mềm mại hơn hẳn.
[Chuẩn bị nhẫn xong, chờ cô ấy gật đầu.]