Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 72

Biệt thự nhà họ Giang.

“Ôn Tu Văn tính là thứ gì? Anh ta chỉ là con cún nhỏ ba tôi đem về để tôi khỏi chán khi ở nhà một mình. Tôi bảo anh ta làm gì thì anh ta phải làm cái đó…”

Giang Từ Vãn ngồi lười biếng trên ghế sofa, giọng điệu ngọt ngào nhưng từng lời nói ra lại chứa đầy sự cay nghiệt và ác ý.

Không khí đùa giỡn trong phòng lập tức im bặt, đám thiếu gia tiểu thư ban đầu còn sững sờ, sau đó phá lên cười lớn.

Hoàng Tĩnh Mỹ đưa miếng bánh ngọt cuối cùng đút cho Giang Từ Vãn, cô nàng chớp đôi mắt to ngập nước một cách đắc ý, dáng vẻ đáng yêu ấy khiến người khác vừa tức cười vừa bất lực.

Bảo mẫu khom người đẩy khay trái cây đến gần, chiếc đĩa sứ bày đầy những loại trái cây tươi được cắt gọt gọn gàng, còn những chiếc đĩa bánh ngọt thừa thì đã bị cô dọn đi sạch sẽ.

Đặng Vũ Phàm ân cần đưa khăn giấy cho Giang Từ Vãn lau miệng, dịu dàng nói: “Vãn Vãn, cậu đừng nói như vậy, anh ấy…”

Chưa kịp nói hết câu, Giang Từ Vãn đã túm lấy gối ôm ném thẳng vào người anh ta: “Đặng Vũ Phàm! Cậu dám cãi lời tôi? Giờ lại còn bênh người ngoài nữa hả?”

“Được được, tôi sai rồi! Tôi im!” – Đặng Vũ Phàm vội vàng giơ tay đầu hàng, liếc mắt về phía góc phòng khách.

Ở đó, chàng trai bị gọi là “con cún” đang ngồi yên lặng. Cậu mặc áo sơ mi trắng, tay áo dính chút tương cà, những ngón tay thon dài đang cầm bút máy, miệt mài viết bài tập – bài tập của Giang Từ Vãn.

Giang Từ Vãn liếc nhìn Ôn Tu Văn một cái rồi quát lớn: “Ôn Tu Văn, viết nhanh lên! Đã cả buổi sáng rồi đấy. Nếu cậu không xong trước trưa nay, tôi sẽ xé hết vở của cậu!”

Tay cầm bút của Ôn Tu Văn khẽ siết lại, trong mắt lóe lên một tia không vui, nhưng cuối cùng vẫn nén lại tất cả bực bội trong lòng.

Giang Từ Vãn cũng nhận ra tâm trạng không tốt của cậu, nhưng cô chẳng thèm để tâm tới cảm xúc của người khác.

Lần này nhiệm vụ có phần khó khăn, về sau cô thể nào cũng phải chịu khổ dưới tay cậu ta.

Giang Từ Vãn đang nhập vai “nữ phụ ác độc” – cô con gái rượu duy nhất của Giang Đông Thừa, một đại gia giàu có. Vì mẹ ruột mất sớm, nên từ nhỏ cô đã được ba yêu thương hết mực, muốn gì có đó, được chiều chuộng đến tận mây xanh.

Dần dần, cô trở nên kiêu căng ngạo mạn, tính tình đại tiểu thư nổi tiếng trong giới nhà giàu.

Dù cưng chiều con gái, nhưng Giang Đông Thừa không phải người mù quáng.

Ông biết khối tài sản khổng lồ sau này sẽ để lại cho con, nhưng với tính cách như vậy, ông sợ con gái khó mà giữ vững được cơ nghiệp. Đồng thời, ông cũng không muốn cô phải vất vả làm việc, chỉ mong cô có thể sống vui vẻ cả đời.

Vì vậy, ông đã đưa mắt nhìn đến Ôn Tu Văn – con trai của một người bạn thân đã mất.

Khi Ôn Tu Văn còn nhỏ, bố cậu đã hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ sau đó cũng qua đời vì bệnh tật. Cậu sống nhờ vào sự giúp đỡ của họ hàng và bạn bè, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Nhưng dù khổ cực, thành tích học tập của cậu vẫn luôn xuất sắc, tính cách lại chín chắn, trầm ổn.

Giang Đông Thừa nhìn người rất chuẩn, biết đây là một đứa trẻ đáng để bồi dưỡng, nên đã đón cậu về sống cùng nhà, tính toán dạy dỗ cậu thành trợ thủ đắc lực cho con gái mình sau này.

Nhưng Giang Từ Vãn lại cực kỳ chán ghét “cậu nhóc nhà quê nghèo rớt mồng tơi” này, khinh thường ra mặt – bởi cô đã xem quá nhiều phim truyền hình, trong đó loại người như vậy toàn là “chim sẻ hóa phượng hoàng”, phản bội, vong ân bội nghĩa, âm mưu chiếm đoạt tài sản hào môn…

Từ lần đầu gặp mặt, cô đã rất cay nghiệt với cậu ta.

Ngày thường thì mỉa mai châm chọc, sai vặt, bắt làm bài tập hộ, thường xuyên cố ý gây khó dễ, sỉ nhục…

Còn Ôn Tu Văn thì chưa bao giờ phản kháng, chỉ âm thầm chịu đựng – bởi cậu biết, chỉ khi còn ở nhà họ Giang, cậu mới có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.

Biến cố ập đến bất ngờ.

Một lần Giang Đông Thừa ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, đúng lúc đó lại xảy ra bạo loạn và kh*ng b*, ông mất tích không rõ tung tích.

Những người tự xưng là bạn bè thân thiết của nhà họ Giang ngày thường bỗng lộ rõ bộ mặt thật, nhân cơ hội đòi “giúp đỡ quản lý công ty”, định chiếm đoạt toàn bộ tài sản.

Trong lúc nguy cấp, chính Ôn Tu Văn đã đứng ra, bảo vệ sản nghiệp nhà họ Giang, ngăn không cho bọn họ thực hiện được âm mưu, đồng thời vẫn luôn tìm cách cứu Giang Đông Thừa trở về.

Nhưng Giang Từ Vãn thì lại rơi vào tình cảnh hoàn toàn khác.

Mất đi sự che chở của cha, cô không còn “vốn liếng” để kiêu ngạo trước mặt Ôn Tu Văn nữa.

Người từng bị cô khinh thường, giờ đang là người gánh vác nhà họ Giang, và phía sau cậu còn có cả một công ty Ôn thị đang phát triển mạnh mẽ.

May mắn là Ôn Tu Văn vẫn còn nhớ ân tình của Giang Đông Thừa, nên không để cô phải lưu lạc hay bị người khác bắt nạt.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng bị sỉ nhục, bị trào phúng, bị hành hạ trước kia… Ôn Tu Văn cũng không thể kìm nén được sự bất mãn trong lòng.

Cậu bắt đầu dùng chính những cách Giang Từ Vãn quen thuộc để “trả lại” tất cả.

Mãi đến khi Giang Đông Thừa bình an trở về, nhà họ Giang dần ổn định lại, cuộc sống của Giang Từ Vãn mới từ từ trở lại bình thường – nhưng cô cũng chẳng dám trêu vào Ôn Tu Văn nữa, thật sự là… sợ anh ta.

Lần này, nhiệm vụ của Giang Từ Vãn là duy trì hình tượng nhân vật, theo đúng kịch bản: ban đầu là bắt nạt Ôn Tu Văn, sau đó bị trả đũa, cuối cùng là sống cuộc đời yên ổn.

Nghĩ đến việc sau này mình sẽ phải rơi vào tay Ôn Tu Văn, cô không nhịn được mà thấy hơi tức, đến cả khay trái cây cũng bị cô “trút giận”.

Khay cherry bị cô dùng nĩa chọc đến nỗi nước đỏ bắn tung tóe.

Hoàng Tĩnh Mỹ nhận ra bạn mình có vẻ bất thường, vỗ nhẹ vào vai Giang Từ Vãn, ngón tay còn nhấn nhấn vài cái lên bả vai cô, trêu chọc: “Vãn Vãn, cậu nhìn chằm chằm vào khay trái cây đấy suốt năm phút rồi. Chẳng lẽ ăn trúng đồ gì độc hại à?”

Cô nàng cố ý tròn mắt, giọng nói đầy giễu cợt, rồi nhanh chóng đổi chủ đề: “À đúng rồi, tiệc sinh nhật sắp tới của cậu đó. Cậu định mặc bộ đồ nào để ‘đè bẹp’ cả hội trường đây? Nếu hôm đó cậu không làm nhân vật chính tỏa sáng thì chắc bị người khác chiếm hết ánh đèn sân khấu đó nha.”

Giang Từ Vãn ngẩng đầu, ánh mắt còn có chút lơ ngơ, trong đầu hiện lên đống lễ phục mới được đưa về.

Tuy quần áo rất đẹp, nhưng chẳng có cái nào khiến cô thật sự hài lòng.

“Chưa chọn được, thấy bộ nào cũng không thật sự thích…” – Giang Từ Vãn thở dài.

Thấy thế, Đặng Vũ Phàm liền hào hứng hẳn lên, vội buông điện thoại, chen lại gần: “Do dự gì chứ, Vãn Vãn mặc gì cũng đẹp, nhìn cái là thấy xinh ngay!”

Giang Từ Vãn liếc cậu ta một cái, bực bội nói: “Không thèm nói chuyện với người không có mắt thẩm mỹ!”

Không ngờ lại bị chê, Đặng Vũ Phàm đành im lặng, ngoan ngoãn nằm lại trên ghế sofa.

Lúc này, Ôn Tu Văn bước đến với chồng sách bài tập trong tay, áo sơ mi trắng trên người vẫn còn vết tương cà mà Giang Từ Vãn cố tình bôi hồi sáng.

Vết bẩn đỏ nổi bật trên nền vải trắng muốt.

Cậu đặt sách bài tập gọn gàng lên bàn trà, giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc:

“Viết xong rồi.”

Bình Luận (0)
Comment