Ôn Tu Văn xoay người định rời đi, nhưng Giang Từ Vãn đã gọi anh lại.
“Khoan đã.” Giang Từ Vãn lúc này mới ngồi thẳng dậy, tư thế vẫn lười nhác như cũ, nâng chân nặng nề đá đá vào chân anh, “Tôi đã cho phép anh đi chưa? Tôi còn chưa kiểm tra đâu.”
Ôn Tu Văn dừng bước, yết hầu khẽ chuyển động, đành quay người lại, cúi mắt nhìn Giang Từ Vãn đang ngồi trên ghế sofa.Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô, khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp đến động lòng người lại càng thêm tinh xảo từ đôi mắt, sống mũi, bờ môi, chỗ nào cũng hoàn hảo không chê vào đâu được. Thế nhưng, sở hữu một gương mặt đẹp đến như vậy, đáy lòng lại rỗng tuếch. Mỗi ngày chỉ nghĩ cách hành hạ người khác, với ý đồ không tốt đẹp gì.
Tay phải của Ôn Tu Văn không khống chế được mà khẽ run lên. Mấy ngày trước, Giang Từ Vãn cứ nhất quyết bắt anh chở cô bằng xe đạp ra ngoài, không cho tài xế đi theo. Ngồi phía sau mà cô chẳng chịu yên ổn, lúc quẹo còn cố tình gây rối, khiến hai người cùng té ngã xuống đất.
Để bảo vệ cô, Ôn Tu Văn đã đổ cả người ra đường, cùi chỏ, đầu gối, cả hai bàn tay... đâu đâu cũng là vết thương. Hiện tại, vết thương ở mu bàn tay phải khó khăn lắm mới đóng vảy lại bị đầu bút chọc bung ra, nóng rát đau nhức.
Giang Từ Vãn lật từng trang vở, dù phần lớn cô không hiểu, cũng chẳng biết đúng hay sai, nhưng vẫn cố tình tìm cách soi mói.
“Sao viết xấu dữ vậy? Anh cố tình viết cho xấu à?” Giang Từ Vãn đột nhiên giơ cuốn bài tập lên, trong giọng nói mang theo chất vấn.
Chữ trong vở vẫn đều đặn và gọn gàng, bút lực ổn định, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy vài nét hơi nghiêng, giống như tay bị run khi viết.
Giọng Ôn Tu Văn trầm thấp: “Tôi viết xưa nay đều vậy, vốn đã xấu.”
Anh không hề phản bác, thậm chí chủ động nhận lỗi về mình, chỉ mong Giang Từ Vãn sớm kiểm tra xong. Giang Từ Vãn nhíu mày, tiếp tục lật nhanh hơn, càng lật càng nhanh, sắp hết rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ nào để bắt bẻ.
Cô không cam lòng, cắn nhẹ môi dưới, trong lòng lại nảy ra ý khác. Giả vờ như vô ý, cô vung tay lên, “rầm” một tiếng, ly nước trái cây trên bàn trà pha lê đổ ra, ướt hết cuốn bài tập.
“Ái cha…” Cô trợn to đôi mắt vô tội nhưng trong giọng lại có sự đắc ý rất rõ, “Tôi lỡ tay làm bẩn rồi, anh viết lại đi!”
Hoàng Tĩnh Mỹ và Đặng Vũ Phàm đứng bên cạnh nhìn thấy vậy đều có chút thương cảm cho Ôn Tu Văn, nhưng hiểu tính Giang Từ Vãn, chỉ có thể lặng lẽ đứng xem. Ôn Tu Văn nhìn mặt bàn hỗn độn, khẽ mấp máy môi: “Hôm nay trời đẹp, tôi sẽ đem ra rửa sạch, để ngoài nắng hong khô là được……”
“Không được!” Giang Từ Vãn hất cuốn bài tập xuống bàn trà, “Anh phải viết lại ngay! Tôi không cần cuốn bài tập bị dính bẩn!”
Cô ngả người ra sau ghế sofa, khoanh tay trước ngực, cằm hơi nâng lên, thần thái kiêu kỳ không che giấu chút nào. Dường như sợ Ôn Tu Văn không phục, cô lại hung dữ trừng mắt nhìn anh, đầy vẻ ghét bỏ: “Còn nữa, anh có thể đi thay bộ quần áo khác không? Trên người anh dơ muốn chết! Tôi ghét anh, đồ bẩn thỉu!”
Vừa mới làm khó người ta xong, vẫn không quên buông thêm câu trào phúng.
Ôn Tu Văn im lặng, cúi đầu nhìn quần áo dính đầy vết bẩn, khom người nhặt cuốn bài tập lên, tay phải run rẩy rõ rệt hơn. Anh biết, giờ có nói gì với Giang Từ Vãn cũng vô ích. Nếu hôm nay anh không chịu viết lại, cô vẫn sẽ nghĩ đủ cách để hành anh tiếp.
Ôn Tu Văn rất rõ mục đích của Giang Từ Vãn chỉ đơn giản là muốn gây khó dễ cho anh, không cho anh sống yên.
Chỉ là những trò này quá trẻ con, thậm chí có thể nói là ấu trĩ. Chỉ mất chút thời gian thôi, anh xưa nay vốn không bận tâm. Trước đây, để có tiền đóng học phí và trang trải cuộc sống, anh từng vác gạch ở công trường, rửa chén ở căng-tin, từng bị khách mắng, bị chủ cắt xén lương…
Anh đã trải qua biết bao sự khinh thường và mắng nhiếc ở bên ngoài, những trò độc mồm độc miệng của Giang Từ Vãn so ra còn kém xa. Anh đã sớm học được cách bảo vệ bản thân, không để bị ảnh hưởng. Giờ đây, anh sống trong biệt thự sang trọng nhất trung tâm thành phố, học ở trường quốc tế tốt nhất thành phố A, không còn phải lo học phí hay tiền sinh hoạt…
Mỗi ngày chỉ cần đối phó với một cô tiểu thư vừa ngốc vừa xấu tính, tuỳ hứng như Giang Từ Vãn mà thôi. Ôn Tu Văn tự thấy hiện tại cuộc sống rất ổn, chẳng có gì đáng phiền, chỉ là có thêm một chút “gia vị” không vui vẻ cho lắm. Còn chuyện Giang Từ Vãn chê anh bẩn… Lát nữa anh đi thay đồ là được. Cô gái nhỏ mỗi ngày đều ăn diện xinh đẹp như thế, anh cũng có thể hiểu sao cô lại nói vậy.
Ôn Tu Văn quay lại chỗ ngồi, bắt đầu làm lại bài tập cho cô.
Giang Từ Vãn lúc này mới hài lòng, “Anh viết nhanh lên đi.”
Đến trưa, Hoàng Tĩnh Mỹ và Đặng Vũ Phàm đều đã rời đi, Giang Từ Vãn thì lên lầu.
Sau khi viết xong, Ôn Tu Văn nhìn đồng hồ.
Hai giờ chiều anh có hẹn với người ta để bàn về một dự án hợp tác. Dù còn đang đi học, nhưng anh đã đủ tuổi trưởng thành, có nhiều chuyện không bị giới hạn. Anh và vài người bạn đang chuẩn bị khởi nghiệp, đúng lúc trong tay cũng có một ít tài nguyên có thể tận dụng.
“Cô ấy đâu rồi?” Ôn Tu Văn hỏi mẹ Vương đang dọn dẹp phòng khách.
“Tiểu thư lên lầu rồi…” Mẹ Vương trả lời, tay đang lau bàn thì dừng lại một chút, muốn nói lại thôi, “Tu Văn…”
Mẹ Vương đã làm ở nhà họ Giang mấy chục năm, nhìn Giang Từ Vãn lớn lên, coi như con ruột, có tình cảm rất sâu đậm. Mấy ngày nay thấy cô suốt ngày gây khó dễ cho Ôn Tu Văn, dù biết cô làm vậy là không đúng, trong lòng vẫn thấy không đành, lại lo Ôn Tu Văn sẽ sinh ra ác cảm với cô.
“Tiểu thư tính tình thật ra không xấu, chỉ là có thể hiểu lầm gì đó với con nên mới vậy… Nhiều chuyện như vậy, con đừng để bụng… Thật ra, nó là đứa bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn, hồi nhỏ ngoan lắm…”
“Cháu biết mà, mẹ Vương.” Ôn Tu Văn gật đầu, rồi nhanh chóng bước lên lầu.
Đến trước cửa phòng Giang Từ Vãn. Anh gõ cửa, bên trong không ai trả lời.
Anh gõ thêm vài lần nữa, vẫn im lặng.
Anh nhìn đồng hồ, đến chỗ hẹn còn khoảng một tiếng, thật sự không thể chậm trễ.
Anh đưa tay đẩy nhẹ cửa, phát hiện cửa không khóa.
Ôn Tu Văn nghĩ, mình chỉ tới đưa bài tập thôi, chắc không sao, liền trực tiếp đẩy cửa bước vào. Phòng của Giang Từ Vãn rất lớn, là một phòng suite, có phòng ngủ, phòng khách, phòng thay đồ, phòng tắm… đầy đủ tiện nghi.
Trước đây anh rất ít khi vào, theo bản năng tìm kiếm cô trong phòng.
Bất chợt, trong phòng thay đồ vang lên tiếng động, ngay sau đó là tiếng hét the thé của Giang Từ Vãn:“Ôn Tu Văn! Anh dám nhìn trộm ta thay đồ! Tôi sẽ méc ba ba!”