Hơi thở vương vấn nơi môi răng, quấn quýt không dứt. Lông mi Giang Từ Vãn khẽ run, ý thức vẫn còn mơ hồ hỗn loạn.
Lòng bàn tay Ôn Tu Văn chai sạn vì năm tháng, sợ nàng tỉnh giấc nên lực đạo giữ cằm nàng cố gắng khống chế thật nhẹ.
Nhưng môi lưỡi anh lại ngang ngược, chiếm đoạt từng tấc mềm mại như đang nếm thử một món mỹ vị quý hiếm.
Giang Từ Vãn theo bản năng giơ tay đẩy ra nhưng giống như mèo con cào lên tấm thép lạnh, đổi lại chỉ khiến đối phương càng siết chặt hơn.
“Ưm…ưm…” Lúc này, tiếng kháng cự yếu ớt đã mang theo chút ấm ức, ngây ngô như làm nũng.
Ánh đèn đầu giường phủ xuống một vầng sáng dịu khiến khuôn mặt Ôn Tu Văn càng thêm ôn nhu so với ngày thường.
Nhưng đó không thể nghi ngờ, chỉ là lớp ngụy trang bề ngoài.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy con người anh hôm nay hoàn toàn khác xưa.
Đôi mắt vốn thanh lãnh, lúc này cuồn cuộn sóng ngầm. Tư thế ngồi quỳ bên mép giường, chẳng khác nào dã thú đang nén mình chờ săn mồi.
Đôi môi Giang Từ Vãn đã bị hôn đến sưng đỏ nhưng anh vẫn không chịu dừng lại.
Chỉ đến khi đã nếm đủ, cảm thấy thỏa mãn, anh mới chậm rãi buông nàng ra.
Giang Từ Vãn vô thức nghiêng đầu vẫn say ngủ thật sâu, hoàn toàn không hay biết chuyện vừa xảy ra.
Ánh mắt Ôn Tu Văn dừng lại trên bàn tay nàng.
Đôi tay trắng mịn, vừa nhìn liền biết nuông chiều từ bé, chẳng hề vất vả bao giờ.
Ấy vậy mà chính đôi tay nõn nà ấy, giữa phòng nghỉ hôm trước, trước mặt bao người, lại tát anh một cái không chút nể tình.
Ôn Tu Văn đâu phải người không có tính khí. Ngược lại, so với Giang Từ Vãn, tính tình anh càng sâu và nguy hiểm hơn.
Suốt năm năm qua, trong thương trường, anh nổi danh với thủ đoạn sắt đá, ai ai cũng kiêng dè.
Thế nhưng, trước mặt Giang Từ Vãn, anh lại hạ mình, nhẫn nhịn, dung túng nàng hết lần này đến lần khác.
Không phải anh không giận, chỉ là… không nỡ giận với nàng.
“Thật chẳng chịu nghe lời.” Ôn Tu Văn rũ mắt, khẽ đặt tay lên mu bàn tay nàng, coi như “trả thù” chuyện ban ngày.
Chỉ là, lực đạo kia lại nhẹ như lông vũ, chẳng khác nào v**t v*.
Giang Từ Vãn dường như cảm nhận được, ngón tay khẽ giật giật, định rụt vào trong chăn trốn đi.
Nhưng anh lại thuận thế nắm chặt, không cho nàng rút.
Ôn Tu Văn nâng tay nàng lên, khẽ xoa nơi vừa “trừng phạt”, rồi cúi đầu, nhịn không được mà hôn lên mu bàn tay mảnh mai ấy.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng len lén trôi vào mây.
Đến nửa đêm, anh mới miễn cưỡng buông nàng ra. Trước khi đi, anh cẩn thận chỉnh lại chăn gối, vén góc chăn tơ lụa che kín đến tận vai nàng.
Sau đó, anh tắt đèn, xoay người rời khỏi phòng, sang gian phòng đối diện.
Sáng hôm sau, Ôn Tu Văn đã dậy từ sớm.
Thói quen vốn thế mà Giang Từ Vãn còn ngủ say, anh tranh thủ xử lý công việc chưa xong tối qua.
Đôi tay khớp xương rõ ràng gõ nhịp lên bàn phím, ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên gương mặt khiến vẻ lạnh lùng của anh càng thêm rõ nét.
Trợ lý bước vào, đưa báo mới nhất.
Ôn Tu Văn nhận lấy, ánh mắt thoáng qua tiêu đề nổi bật ở trang kinh tế tài chính, rồi bỗng dặn: “Bữa sáng chuẩn bị thêm vài phần.”
Giang Từ Vãn kén ăn, chuẩn bị nhiều, chắc chắn có món hợp khẩu vị. Như thế, nàng sẽ ăn được nhiều hơn, khỏi phải đi tìm mấy hàng quán ven đường chẳng rõ vệ sinh.
“Vâng, Ôn tổng.” Trợ lý gật đầu.
Ngoài cửa sổ, thành phố từ từ thức giấc. Tòa cao ốc hiện rõ hình dáng, phố phường bắt đầu náo nhiệt như dòng chảy bất tận.
Ôn Tu Văn đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người thẳng tắp trong bộ âu phục, bóng dáng anh hòa cùng khung cảnh đô thị phồn hoa ngoài kia.
Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm mảnh đất dưới chân.
Đó là vùng đất tốt, thủy thổ hữu tình.
Anh chợt nhớ đến tập tài liệu còn chưa công bố trên bàn làm việc. Bên trong, mảnh đất trước mắt đã bị khoanh đỏ - chính là dự án trọng điểm Ôn thị mới thu mua.
Nhiều nhất nửa năm nữa, hắn sẽ nắm chắc nơi này.
Ôn thị ngày càng lớn mạnh, khó tránh khỏi xung đột lợi ích với Giang thị. Giang Đông Thừa cũng dòm ngó mảnh đất này.
Nhưng Ôn Tu Văn đã cân nhắc kỹ: lần này, anh sẽ không nhường.
Chỉ khi nắm nhiều lợi thế trong tay, anh mới chắc chắn làm mọi việc ổn thỏa.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, về sau, những gì Giang Đông Thừa muốn, anh sẽ trả lại tất cả - nhiều hơn chứ không ít - coi như sính lễ dành cho Giang Từ Vãn.
Một giờ sau.
Giang Từ Vãn lò dò bước ra, dụi mắt, trên đầu còn vài sợi tóc con dựng ngược.
“Đêm qua ngủ ngon chứ?” Ôn Tu Văn hỏi.
Nàng ngáp một cái, đáp nhỏ: “Cũng tạm.”
Ánh mắt nàng lập tức hướng về bàn ăn. Cả bàn đầy đủ món ngon tinh xảo, sắc hương rực rỡ, vừa nhìn đã muốn ăn.
“Sao chuẩn bị nhiều thế?” Giang Từ Vãn ngạc nhiên nhìn anh.
Ôn Tu Văn bưng chén cháo trắng, cẩn thận thổi nguội, đưa tới trước mặt nàng, ngược lại hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn nếm thử hết?”
Nàng im lặng, nhưng trong lòng đúng là nghĩ như anh nói.
Thấy vậy, anh gắp một chiếc sủi cảo tôm bỏ vào bát nàng: “Nếm thử cái này. Nghe nói vị sư phụ làm sủi cảo tôm này đã hơn năm mươi năm rồi, tay nghề độc nhất vô nhị.”
Giang Từ Vãn cắn một miếng, tôm tươi ngọt lịm hòa cùng măng non thanh mát, hương vị lan tỏa khiến nàng ngây ngất.
Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt anh chăm chú nhìn mình, nàng thoáng ngượng, khẽ hỏi:“Còn anh sao không ăn?”
“Không đói lắm.” Anh múc cháo cho mình, song vẫn thường xuyên gắp thêm đồ vào bát nàng, dặn dò:“Ăn từ từ thôi, đừng gấp.”
Rồi còn chu đáo đưa khăn giấy cho nàng, sợ nàng ăn vội mà nghẹn.
Không lâu sau, Giang Từ Vãn buông đũa, ngả người ra ghế, thở dài thỏa mãn:“No quá rồi…”
Nàng xoa nhẹ bụng, khóe môi ánh lên vệt sáng dưới nắng mai.
Ôn Tu Văn nhìn theo, khóe miệng bất giác cong lên, trong mắt ánh cười ấm áp:“Nhỏ tham ăn.”
Giang Từ Vãn lập tức ngồi thẳng, hỏi:“Lát nữa chúng ta đi đâu chơi?”
Ôn Tu Văn hơi sững sờ. Không ngờ hôm nay nàng lại hỏi ý anh. Trước giờ, chẳng phải luôn là nàng quyết định, anh chỉ việc theo sau?
Anh nghĩ, chắc nàng chỉ khách khí thôi, chứ không thật lòng. Vì thế, anh đưa ra đáp án an toàn nhất:“Em muốn đi đâu, anh đều đi cùng. Em an bài tất cả là được.”
Thấy anh nói thế, Giang Từ Vãn mới hài lòng, dựa lưng lại vào ghế:“Đêm qua còn nhiều chỗ chưa đi, hôm nay em muốn dạo thêm chút nữa.”
“Được, anh đi cùng em.” Ôn Tu Văn gật đầu.