Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 95

Xe dừng lại ở cổng phố cổ.

Lúc này đã là buổi sáng, trên con phố người đi lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt.

Không khí thoang thoảng đủ mùi đồ ăn hấp dẫn.

Tiếng rao, tiếng ồn, xen lẫn cả tiếng nhạc… khiến người ta có cảm giác như được quay ngược thời gian về nhiều năm trước, chẳng khác gì trong một thước phim truyền hình.

Vừa bước xuống xe, Giang Từ Vãn đã bị cảnh tượng trước mắt thu hút.

Hôm qua khi tới thì trời đã tối, nhiều thứ không thấy rõ. Giờ quay lại, cảm giác mới mẻ đến khác hẳn.

Cô vui mừng đến nỗi chẳng chờ thêm được, lập tức bước nhanh vào trong phố.

Ôn Tu Văn vội vàng đuổi theo, nghĩ ngợi một chút rồi trực tiếp nắm lấy tay cô:

“Đông người, anh dắt em, đừng chạy lung tung.”

Giang Từ Vãn muốn rút tay ra nhưng bị anh giữ chặt, không tài nào thoát được, đành mặc cho anh nắm.

Trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác khác lạ. Ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt anh vẫn bình thản như thường.

Cô chỉ có thể im lặng, không dám nói gì thêm.

Hai người cùng vào một quán trà lâu đời. Bàn ghế gỗ, cửa sổ chạm khắc, đâu đâu cũng toát lên vẻ cổ kính tao nhã.

Vừa khéo, chỉ còn mười phút nữa là buổi diễn bắt đầu.

Quán trà rất đông khách, ai nấy nhàn nhã ngồi thưởng trà, trò chuyện rôm rả.

Ôn Tu Văn kéo Giang Từ Vãn ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, quen thuộc gọi vài loại trà bánh đặc sắc.

Dù mới ăn sáng không lâu nhưng anh biết Giang Từ Vãn không bao giờ ngồi yên, kiểu gì cũng phải có cái gì đó để ăn.

Mùi trà thơm dìu dặt lan tỏa.

Giang Từ Vãn nâng chén, nhấp một ngụm nhỏ.

Nước trà ấm áp trôi xuống cổ họng, mang lại một cảm giác thật dễ chịu.

Cô nghiêng đầu hỏi: “Không ngờ anh lại rành nơi này như vậy, trước đây anh từng đến đây rồi đúng không?”

Nhìn dáng vẻ anh, chắc chắn là đến nhiều lần.

Ôn Tu Văn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Trước kia có mấy lần bàn chuyện làm ăn, nên cũng tới.”

Nghe xong, sắc mặt Giang Từ Vãn thoáng trầm xuống.

Bình thường Giang Đông Thừa quản cô rất chặt, mỗi lần ra ngoài đều phải báo lịch trình, đi đâu cũng có vệ sĩ kè kè như cái bóng hoặc không thì bắt Ôn Tu Văn đi cùng, dặn dò không ngớt trước khi rời nhà…

Vì thế cô hiếm khi được tự do đi chơi, nhiều nơi chẳng có cơ hội đặt chân đến.

Trong khi đó, Ôn Tu Văn lại lấy lý do làm ăn để ra ngoài thoải mái, tiêu dao sung sướng.

Giang Từ Vãn trừng mắt: “Anh đúng là biết hưởng thụ, còn dám lén đi chơi sau lưng em. Trong khi em thì chỉ biết một mình ở nhà…”

Cô chu môi, bộ dạng ấm ức đến đáng thương.

Nếu không quen biết, chắc hẳn ai nhìn cũng tưởng cô sắp khóc.

Ôn Tu Văn nhìn gương mặt giận dỗi ấy, lòng chợt mềm nhũn. Anh nghiêng người, nghiêm túc nói: “Vậy từ giờ… anh sẽ đưa em theo được không?”

Nếu cô đồng ý thì sau này đi công tác anh cũng sẽ dẫn cô đi, tốt nhất là ngày nào cũng được ở cạnh nhau.

Giang Từ Vãn hừ khẽ: “Em không cần! Tự em cũng có thể đi chơi.”

Thấy thế, anh không ép thêm, chỉ gắp một miếng bánh hoa đào đặt trước mặt cô, khẽ đổi chủ đề:

“Đây là món nổi tiếng của quán, ngọt mà không gắt, ăn rất ngon.”

Giang Từ Vãn cắn thử một miếng.

Lớp vỏ giòn tan, hương hoa đào nhàn nhạt lan khắp đầu lưỡi.

“Ngon thật đó.” Đôi mắt cô sáng rực, rất nhanh bị món ăn hấp dẫn.

Ôn Tu Văn nhìn bộ dáng ham ăn ngốc nghếch của cô, bật cười, còn tiện tay lau mẩu vụn bánh dính ở khóe môi.

Bỗng, một mùi ngọt ngào theo gió bay đến. Gánh hàng pha lê đường dừng ngay trước mặt họ.

Bên trong bày đủ loại đồ chơi bằng đường tinh xảo: mười hai con giáp sống động, Tôn Ngộ Không oai phong cầm gậy Kim Cô, có cả những đóa hoa đang nở rộ…

“Hai vị có muốn mua kẹo đường không?” - Người bán hồ hởi mời, nụ cười hằn rõ trên gương mặt già nua.

Ánh mắt Giang Từ Vãn bị thu hút, tò mò hỏi: “Có thể làm tại chỗ ạ?”

“Đương nhiên rồi! Cô muốn hình gì cứ nói, tôi đều làm được.” Người bán vui vẻ đáp, lập tức đun chảo đường.

Chẳng mấy chốc, thứ đường vàng hổ phách tan chảy, tỏa ra mùi thơm ngọt lịm.

Giang Từ Vãn suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ chỉ vào Ôn Tu Văn, cười nói: “ Làm giống anh ấy.”

Ôn Tu Văn hơi nhướng mày, ánh mắt thoáng bất ngờ nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười nhạt.

Người bán gật đầu: “Được thôi, bảo đảm cô vừa lòng!”

Ông nhanh chóng dùng muỗng làm bút, đường làm mực, vẽ trên mặt đá.

Chẳng bao lâu, một hình người đàn ông mặc tây trang, dáng vẻ tuấn tú hiện ra.

Giang Từ Vãn còn tưởng đã xong, nào ngờ người bán lại múc thêm một muỗng đường, bắt đầu phác họa bên cạnh.

Lần này là một cô gái mặc váy liền, eo nhỏ, tóc dài buông xõa, ngay cả hoa văn trên váy cũng được vẽ tỉ mỉ bằng đường.

Giang Từ Vãn ngẩn ra, chợt nhận ra hình kia rõ ràng là chính mình!

Người bán đắc ý giơ thành phẩm: “Xong rồi! Hai người đúng là một đôi đẹp lắm!”

Trong mắt ông ngập tràn niềm tự hào về tay nghề và cả sự “tinh mắt” của mình.

Giang Từ Vãn há hốc miệng định giải thích, nhưng Ôn Tu Văn đã điềm nhiên mở miệng trước:

“Cảm ơn.”

Ngón tay thon dài của anh nhận lấy cặp kẹo, động tác lưu loát quét mã thanh toán.

Người bán đẩy gánh đi xa, tiếng rao dần khuất.

Giang Từ Vãn quay sang nhìn Ôn Tu Văn.

Anh bình thản nói: “Hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm. Dù sao cũng là người lạ, đâu cần giải thích nhiều. Nếu không, lỡ ông ấy lại nghĩ mình làm chưa khéo, khiến em không vui thì phiền.”

Giang Từ Vãn thoáng sững sờ, không ngờ hôm nay anh lại chu đáo đến thế, hơn nữa còn là với một người xa lạ.

“Mau nếm thử đi.” Ôn Tu Văn đưa cặp kẹo đến trước mặt cô.

Cô đón lấy, ngắm nghía hai nhân vật nhỏ nhắn đứng sóng vai, sống động như thật.

“Em có chút tiếc, không nỡ ăn…” Cô khẽ nói.

Nếu cắn một miếng, tác phẩm tinh xảo này sẽ bị phá hỏng mất.

Ôn Tu Văn mỉm cười: “Không sao, nếu thích thì lát nữa làm thêm vài cái.”

Hai người còn đang trò chuyện, tiếng bước chân vang lên từ xa.

Một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện cạnh bàn.

Giang Từ Vãn quay đầu, vừa lúc thấy Mạnh Trác Viễn đi tới.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô, gương mặt tràn ngập vui mừng: “Vãn Vãn, em cũng ở đây à?”

Tiếng gọi thân mật vừa vang lên, sắc mặt Ôn Tu Văn lập tức trầm hẳn xuống.

Hơi thở quanh anh thoáng chốc trở nên lạnh lẽo. Anh khẽ cau mày, gần như là phản ứng theo bản năng.

Mạnh Trác Viễn dường như giờ mới nhìn thấy anh, khóe môi cong lên, giọng điệu có phần bất ngờ: “À, thật trùng hợp, Ôn tổng cũng ở đây sao? Không ngờ một người bận rộn như Ôn tổng mà cũng có thời gian rảnh ghé chỗ này.”

Bình Luận (0)
Comment