Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 142

Trời tờ mờ sáng, Trì Am lập tức bị một phụ nhân tròn trịa, trắng trẻo đánh thức.

Nhũ mẫu vận đồ phụ nhân, xốc màn che xanh nhạt thêu hoa cỏ, ong bướm lên, cẩn thận ôm tiểu cô nương đang vùi mình trong chiếc chăn gấm Đan Phượng Triều Dương đỏ chót lên, lấy quần áo vừa được hong khô trong lồng sấy mặc cho nàng.

Tiểu cô nương ước chừng năm tuổi, bởi vì nuôi tốt mà rất trắng trẻo mũm mĩm, gương mặt xinh đẹp, mặt mày như họa, mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn như trái nho đen, da trắng như ngọc trai, người nhìn thấy đều nức giọng khen.

Tiểu cô nương hiện giờ mềm nhũn ngồi trên giường, năm ngón tay nhỏ dụi mắt, dáng vẻ ngơ ngác vô cùng đáng yêu.

Nhũ mẫu vừa mặc quần áo cho nàng vừa nói: “Tiểu thư mau nhanh lên, lát nữa phu nhân sẽ tới tìm người đấy.”

Vừa nói xong thì đã nghe tiếng bước chân vang lên.

Sau đó, một nha hoàn vén rèm xanh lên, một phụ nhân trẻ khoảng hai mươi tuổi bước vào. Phụ nhân có một gương mặt xinh xắn, dung mạc rạng ngời, da trắng môi đỏ, dáng người lung linh, yểu điệu của nữ tử Giang Nam nhưng khí chất lại khiến người ta liên tưởng đến con người phương Bắc hào phóng, nhiệt tình, là một đương gia chủ mẫu chống đỡ cả đại gia tộc.

“Phu nhân.” Nhũ mẫu vội đứng lên, hành lễ với bà ấy.

Lâm thị bước tới, giơ tay ôm lấy nữ nhi mềm mại ngồi trên giường vào lòng mình, thấy nàng nửa tỉnh nửa mê mà bật cười. Đầu tiên hôn nàng một cái, sau mới nhận lấy khăn lau mặt từ tay nha hoàn rồi lau mặt cho nàng, cười nói: “Nhóc lười Am Am này, có phải lại nằm ngủ nướng nữa rồi không?”

Trì Am ngẩng đầu để mẫu thân lau mặt cho mình rồi vùi vào ngực bà ấy, giọng non nớt gọi một tiếng mẫu thân, duỗi bàn tay ú nu ra đòi bể.

Lâm thị bị dáng vẻ hồn nhiên của nữ nhi khiến lòng mềm nhũn, bà ấy ôm nàng vào ngực, vừa buộc tóc giúp nàng vừa cười nói: “Am Am năm tuổi rồi, đừng nũng nịu hoài như vậy. Từ hôm nay trở đi, con phải luyện tập kiếm pháp và pháp thuật bùa chú. Không thể lười biếng được, bằng không phụ thân trở về sẽ phạt đấy.”

Trì Am chớp đôi mắt to tròn nhìn mẫu thân, đáng yêu hỏi: “Khi nào phụ thân trở về ạ?”

Lâm thị cột tóc chặt giúp nàng, xoa gương mặt non nớt ấy, trên mặt hiện lên vẻ phấn khởi, đáp: “Tối hôm qua có tin truyền đến, chắc vài ngày nữa thôi.”

Trì Am vui mừng hét lên, ôm bà ấy không buông tay.

Lâm thị mỉm cười, sau khi mặc đồ cho nữ nhi xong thì lập tức ôm nàng đi ra ngoài, đến phòng dùng điểm tâm.

Đồ ăn sáng là loại cháo gạo và bữa ăn đặc trưng kiểu Giang Nam. Tuổi Trì Am tuy nhỏ nhưng đã có thể tự mình ngồi ăn. Bàn tay nhỏ bé cầm thìa bạc, húp từng muông cháo ngọt kèm đường, sung sướng nhìn Lâm thị và nha hoàn ở xung quanh.

Lâm thị gắp cho nàng miếng màn thầu rồi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Cũng chẳng biết con bé này học ở đâu mà không chịu người ta đút ăn, tự mình ăn. Nếu luyện tập pháp thuật cũng thông minh như vậy thì phải cảm ơn tổ sư gia phù hộ.”

Trì Am nhếch môi cười, tiếp tục nghiêm túc húp cháo. Thi thoảng ngó sang mẫu thân, nhìn gương mặt thân thuộc này mà tim nàng mềm nhũn.

Hiện giờ Trì Am nàng chính là nữ nhi duy nhất của gia chủ Trì gia - Trì Tĩnh.

Trì gia ở vùng Hoài Lăng, Giang Nam nổi danh là gia tộc trừ ma, song song với Mao gia và Bùi gia.

Thế giới này vẫn là một thế giới yêu ma quỷ quái hoành hành, giống với thế giới nàng xuyên qua đầu tiên. Tiếc rằng đó là thời cổ đại cách cả ngàn năm, mà kiếp này, nàng vẫn là con gái Trì gia, gương mặt giống hệt lúc nàng năm tuổi ở hiện thể.

Phụ mẫu kiếp này giống với phụ mẫu trong trí nhớ. Tuy Trì Am không biết ba ngàn thế giới nhỏ và hiện thể có nguồn gốc từ đầu nhưng có thể gặp phụ mẫu mà những tưởng sẽ không còn gặp lại, trong lòng nàng vui xiết bao. Niềm vui này làm nàng vơi đi nỗi nhớ Tư Ngang.

Dù sao hiện giờ nàng cũng mới năm tuổi, đợi sau khi nàng lớn lên rồi đi tìm Tư Ngang cũng không muộn. Cũng không biết ở thế giới này Tư Ngang sẽ có thân phận gì. Dựa theo quy luật của mấy thế giới trước thì chắc chắn Tư Ngang trong thế giới này không phủ cũng quý, nói không chừng còn là Hoàng tộc. Với một gia tộc nhỏ bé như Trì gia ở Hoài Lăng sao có thể lọt vào mắt Hoàng tộc được. Thế nên Trì Am chẳng vội đi tìm.

Hiện tại Trì Am chỉ là tiểu cô nương năm tuổi, nàng vừa xuyên tới không bao lâu, ký ức của nguyên chủ chưa nhiều, phần lớn là vây quanh gia đình, phụ mẫu và tu luyện.

Nhiệm vụ của Trì Am ở đây vô cùng đơn giản, đó chính là phải sống thật tốt, bình an lớn lên, bảo vệ phụ mẫu.

Thật ra dù không phải nhiệm vụ, nàng vẫn sẽ bảo vệ họ, bởi vì phụ mẫu thế giới này giống hệt hiện thế của nàng nên cũng làm tình cảm của nàng chuyển sang người bọn họ.

Ăn sáng xong, Lâm thị vừa giải quyết việc nhà Lâm gia vừa quan sát nữ nhi luyện kiếm.

Trì Am cầm trong tay thanh kiếm gỗ đào thích hợp cho những đứa nhỏ sử dụng từ từ để luyện tập kiếm pháp trong “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, thi thoảng lại ngước mắt nhìn Lâm thị ở gần đó. Dáng vẻ của nàng trong mắt hạ nhân chính là trạng thái thiếu tập trung, họ vội nháy mắt với nàng để Trì Am tập trung hơn, tránh để một lúc nữa bị phu nhân trông thấy mà phạt.
Bình Luận (0)
Comment