Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 143

Tuy phu nhân yêu thương con trẻ nhưng trong việc học thì bà ấy rất nghiêm khắc. Dùng lời của phu nhân thì bây giờ nghiêm khắc một chút, mai sau lúc chiến đấu với yêu ma quỷ quái mới không bị thiệt.

Mặc dù Trì Am lơ đãng nhưng luyện kiếm pháp cũng không mắc sai lầm gì.

Cũng bởi vì thế, Lâm thị mới im lặng, mãi đến khi nữ nhi luyện kiếm pháp được một canh giờ thì bà ấy mới tự mình ôm nàng vào ngực, đưa nước cho nàng uống, đợi nàng nghỉ ngơi một lúc mới dạy vẽ bùa.

Trì Am thoái mái dựa vào ngực mẫu thân, tay nhỏ nắm bút vẽ chữ loạn xạ như gà bới lên mặt giấy. Hiện giờ tuổi nàng còn nhỏ, là thời điểm đặt nền móng nên trong cơ thể không tích tụ nhiều linh lực nên nét vẽ bùa cũng không có linh lực, vậy nên mới trông như gà bới.

Trì Am thông qua việc học cùng với Lâm thị mới nảy sinh nghi ngờ Trì gia này có liên quan với Trì gia ở thế giới đầu tiên. Chỉ là, tuy rằng nghi ngờ nhưng vì bản thân còn nhỏ, chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, thứ biết được cũng ít nên nàng cũng không chắc chắn lắm.

Không vội, dù sao hiện giờ nàng mới chỉ năm tuổi, vẫn còn thời gian để tìm tòi nghiên cứu.

Thời gian học tập trong ngày của hai mẹ con trôi qua rất mau.

Tiến vào tháng mười, thời tiết ở vùng Hoài Lăng dần trở lạnh, mắt thấy khí trời âm u sắp vào Đông Vũ, Lâm thị không khỏi lo lắng trượng phu Trì Tĩnh đang ở bên ngoài. Thời tiết thay đổi thất thường, chưa nói đến việc đường sá khó đi, chỉ nói đến thời cuộc bất an thôi, một đám ngưu quỷ xà thần sẽ chạy đến khiến những dị sĩ như bọn họ gặp rắc rối, vô duyên vô cớ chậm ngày về.

Đến giờ lên đèn, hai mẹ con ngồi quây quần bên bàn ăn, bỗng nhiên một nha hoàn chạy xồng xộc vào, báo lão gia đã về.

Lâm thị mừng rỡ đến nỗi đũa trong tay rơi xuống, bà ấy đứng dậy, xách váy chạy ra ngoài.

Trì Am thấy nương mình chạy thì cũng vội trượt xuống ghế, hai đôi chân nhỏ giẫm lên sàn chạy theo, vừa chạy vừa la: “Nương, chờ con với nào! Nương, chờ con đã...”

Bởi vì ngược hướng gió nên miệng bị gió chặn lại, làm giọng nàng bị lệch đi.

Lâm thị bị tiếng gọi của khuê nữ làm khựng chân lại, trông thấy khuê nữ mặc đồ đông như cục bột chạy nhanh chớp theo sau, nhìn từ xa chẳng khác gì đang lăn trên mặt đất, bà ấy không thể nhịn cười, một tay ôm khuê nữ vào ngực rồi chạy gấp tới tiền viện.

Lâm thị xuất thân từ thế gia trừ ma, từ nhỏ đã tu luyện, khác biệt với khuê tú bình thường. Thể lực lẫn cánh tay của bà ấy rất khỏe, khiêng khuê nữ tròn trĩnh của mình mà vẫn có thể chạy nhanh, bỏ lại một đám nha hoàn bà tử sau lưng thở hồng hộc. Cảnh tượng trông rất khôi hài Trì Am tựa vào vai mẫu thân, bật cười thành tiếng.

Thế nhưng nàng mau chóng không thể cười được nữa.

Khi trông thấy nam nhân với vẻ phong trần mệt mỏi bước vào cửa, Trì Am không khỏi nhìn một lượt quanh người ông, trên người khoác bộ đồ xanh ngọc thêu hoa văn tử vẫn dính đầy bùn đất, bên ngoài khoác lên chiếc áo choàng đen. Trên mặt để râu quai nón che non nửa gương mặt, chỉ có thể biết được đây là một nam nhân với dáng vẻ bất phàm qua cái trán đầy đặn và cặp mắt sáng ngời, có thần.

Kiếp này phụ thân đã trở thành một nam nhân để râu quai nón.

Đôi vợ chồng trẻ đã lâu không gặp mang bao nỗi nhớ nhung, lao vào ôm nhau thắm thiết. Trì Am bé nhỏ đầy ngượng ngùng bị kẹp giữa hai người, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng.

Đợi đến khi phụ thân ôm nàng, nàng chợt bị râu quai nón của ông ấy đâm trúng. Nàng luống cuống tay chân đấm đá, miệng liến thoắng bảo dừng Bộ râu của phụ thân quá cứng khiến gương mặt non nớt bị đâm đỏ.

Lâm thị ôm nữ nhi, nhìn lấm tấm vết đỏ trên mặt nàng thì oán trách: Da của con còn non nớt, sao chàng lại dùng bộ râu ria xồm xoàm của chàng đâm con bé hả? Người còn bẩn nữa! Coi chừng con bé ghét bỏ chàng đấy!”

Trì Tĩnh sơ bộ râu của mình, sợ làm khuê nữ bẩn nên cũng không ôm nàng nữa, cười ha hả nói: “Đương nhiên con gái của ta sẽ thương ta rồi! Gần đây con gái học cái gì nào, mai phụ thân dạy con pháp thuật, đảm bảo con có thể đánh bầm dập tên tiểu tử Vương gia ở kế bên từng kéo tóc con ha!”

Lâm thị nghe ông ấy nói thì im lặng, ôm nữ nhi rồi kéo trượng phu trở vào phòng.

Rốt cuộc trượng phu rời nhà nửa năm cũng đã về, Lâm thị vô cùng hạnh phúc, vội vàng sai bảo nha hoàn chuẩn bị đồ dùng rửa mặt và cơm canh, vây quanh ông ấy.

Trì Am ngoan ngoãn ngồi một bên, hai đôi chân to bằng củ cải đỏ đung đưa qua lại, hí hứng ngồi nhìn mẫu thân đang hạnh phúc của mình.

Cho dù ở kiếp nào thì tình cảm của phụ mẫu nàng cũng rất tốt.

Đợi đến khi Trì Tĩnh rửa mặt xong rồi ra ngoài thì trường bào trên người đã đổi thành đồ ở nhà, tóc tại chải gọn gàng, râu cũng cạo sạch lộ ra gương mặt tuấn tú trẻ trung. Tuy trên mặt vẫn còn vương nét mỏi mệt, tang thương của việc đi đường nhưng càng nổi bật hơn là vẻ anh tuấn chững chạc. Đứng chung một chỗ với Lâm thị, tuần nam mỹ nữ quả nhiên xứng đôi.
Bình Luận (0)
Comment