Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 249

Tuy rằng như vậy, nhưng Trì Am vẫn không vui lắm, quay đầu lại nói với Lục Hành: “Kiếm của tôi, anh cầm theo giúp tôi đi.”

Lục Hành nhìn sắc mặt kinh hãi của mấy người “phụ nữ” kia, không nhịn được mà bật cười rồi nói: “Yên tâm đi, hôm nay tôi là chủ trì, cách cô rất gần, cô có yêu cầu gì, tôi có thể giúp bất cứ lúc nào.” -

“Thế thì cảm ơn nhé.” Trì Am cười với anh ta.

Lục Hành phát hiện khó có khi nào cô mới thật lòng mỉm cười cảm ơn mình, vậy mà lại là vì chuyện này, tâm trạng cũng rất kì lạ, không nhịn được mà thở dài, xem ra anh ta không thể dính vào người phụ nữ này được rồi.

Trì Am kéo lại váy, ngoan ngoãn ngồi ở đó, mỉm cười nhìn mấy “phụ nữ” vẫn chưa hoàn hồn kia.

Cơ thể mấy người “phụ nữ” kia run lên, gò bồng cao ngất cũng run rẩy theo.

Bọn họ cười gượng một tiếng, không biết nên nói gì, đang định tìm cơ hội rời khỏi nơi nguy hiểm này thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Người đàn ông mặc quần trang màu đen thẳng thớm đi vào từ cửa.

Trên đầu anh đội mũ quân đội, tóc ngắn màu đen dán hai bên thái dương, trên vai khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, đóng cúc lại bằng hồng ngọc, đeo găng tay trắng trên tay, cầm một quyền trượng đầu chim ưng mày bạc, cơ thể thon dài cao lớn, khí thế mạnh mẽ, nơi đi qua không có ai có thể xem nhẹ anh.

Mấy người “phụ nữ” kia nhìn thấy anh, vừa vui mừng vừa e sợ, trên mặt xuất hiện trạng mây hồng.

Tuy rằng những người trong khu khác không thích khu năm, có mấy lời phê bình sau lưng với sự tồn tại của Tư Ngang, nhưng người dân thành phố của khu năm rất yêu quý vị quan chỉ huy là Tư Ngang này, nhất là những người chuyển giới kia, có sự mê muội ảo tưởng với anh.

Anh sải đôi chân dài vô cùng nổi bật được quần quân trang che lại đi tới trước mặt cô, khom người hôn lên trán cô, nói với giọng trầm thấp dễ nghe: “Am Am, hôm nay em thật đẹp, chúc mừng em đã trưởng thành!”

Trì Am bị hormone nam tính vô tình tỏa ra của anh ghẹo cho mặt đỏ tại hồng, ấp ủng nói: “Cảm ơn, anh cũng rất đẹp trai.”

Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, lại hôn cô một cái, lúc này mới xoay người đi sang bên cạnh, hỏi Lục Hành đã chuẩn bị mọi chuyện như thế nào rồi.

Trì Am và mấy người “phụ nữ” kia ở bên cạnh, si mê nhìn người đàn ông của cô.

Đợi Trì Am chợt nhận ra mình đang làm gì, sắc mặt hơi trầm xuống, vẻ mê muội trong mắt hoàn toàn rút đi, sờ vòng cổ trên cổ mình, hít sâu một hơi.

Thế giới này thực sự quá nguy hiểm, cứ lơ đãng một cái là bị người đàn ông này thu hút, nhất là hôm nay cô trưởng thành, ý nghĩa của trưởng thành không nói cũng biết, dường như có thứ gì đang bị nhốt trong cơ thể này cuối cùng cũng giải phóng, cũng khiến cho hành động ban nãy của cô không giống bản thân mình.

Đến khi tới giờ, Tư Ngang vươn tay ra với cô, đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm cô, nói rằng: “Am Am, em đã chuẩn bị xong chưa?”

Trì Am phát hiện da mặt mình lại không kìm được mà nóng lên, ánh mắt bắt đầu mông lung.

Cô bị người đàn ông này mê mẩn tới thần hồn điên đảo, cảm thấy không có anh ở thế giới nào mê hoặc cô như anh bây giờ, hận không thể lột sạch anh ngay tại chỗ, dán tới cắn mạnh anh một cái, quấn lên người anh như con rắn.

Cô lặng lẽ siết lòng bàn tay để bản thân tỉnh táo lại, đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh đỡ cô dậy.

Một tay Tư Ngang cầm lấy quyền trượng đầu chim ưng, một tay cong lại khoác lấy cô đi ra cửa.

Bên ngoài đã náo nhiệt ầm ĩ.

Có một hàng xe quân đội đã được trang trí đỗ ở cửa, hai bên có binh sĩ cầm vũ khí, quan trang chỉnh tề nghiêm túc, dường như đang tham gia nghi thức duyệt binh, long trọng mà nghiêm túc.

Tư Ngang đỡ Trì Am lên xe, một hàng xe xuất phát từ cổng phủ thành chủ, chậm rãi đi về phía quảng trường trung ương.

Đội xe tới trước quảng trường trung ương, các binh sĩ tách ra hai bên, trên bầu trời vang lên tiếng pháo nổ.

Khi Trì Am được người đỡ xuống xe liền nhìn thấy trên bầu trời bay đầy hoa tươi và quả cầu sặc sỡ, một mảnh rực rỡ lung linh, còn náo nhiệt hơn so với nhìn qua cửa kính. Xung quanh quảng trường toàn là người xem nghi lễ, có khách từ bên ngoài tới, có người của khu năm, còn những bạn bè thân thiết được sắp xếp ở trên đài cao cách đó không xa.

"Am Am...”

Trì Am nghe thấy giọng nói run rẩy mà vui mừng này, quay đầu lại nhìn, liền thấy Trì Mộng đứng bên cạnh người đàn ông tuấn tú cao to mặc quân trang màu xanh.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy lễ hội màu đỏ, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ bạc khảm đá quý dùng trâm cài đính hồng ngọc cắm vào, cả người trông đẹp đẽ động lòng người, hoàn toàn khác với thiên sứ thuần khiết nhìn thấy ngày hôm đó.

Trì Am có hơi phức tạp gọi một tiếng “chị”.

Mọi người đều biết bọn họ là hai chị em, thấy vậy thì dừng lại.

Quan quân Kỷ Tu cao lớn bên cạnh Trì Mộng kéo cô ấy đi tới, nói với Tư Ngang: “Tư Ngang, chúc mừng.”

Tư Ngang gật đầu với anh ta: “Chung vui.”

Thân vệ bên cạnh Kỷ Tu nghe thấy từ “chung vui” này, không nhịn được mà tức giận nhìn anh, những người khác có lẽ không rõ, chứ bọn họ còn không biết nội tình của buổi lễ trưởng thành này chắc? Cái tên này cướp người tới khu năm, vậy mà còn có mặt mũi mà nói “chung vui” à, da mặt dày tới mức đạn bắn cũng không xuyên rồi đấy.

Trì Mộng ôm cô một cái, vừa khóc vừa cười, nói với vẻ mặt vui mừng: “Am Am, chúc mừng em đã trưởng thành.”

“Cảm ơn.” Trì Am khẽ nói.

Tuy rằng Trì Mộng vô cùng vui mừng khi em gái cuối cùng cũng giống một người phụ nữ, không cần phải sống cuộc sống vừa nguy hiểm vừa đáng sợ nữa, nhưng cô ấy cũng biết khi đó mình không hỏi ý kiến của cô mà đã lặng lẽ vạch trần thân phận của cô với quân đội rồi, khiến em gái phải chịu khổ. Vậy là lập tức hổ thẹn nói: “Am Am, cho dù như thế nào, chị cũng mong em sống thật tốt.”

“Em biết.” Trì Am bình tĩnh nói.

“Chị không biết Đoan Mộc Linh sẽ nổ súng với em...” Nhắc tới người này, người Trì Mộng run lên, lát sau mới nói tiếp: “Chị xin lỗi, hại em chịu khổ rồi.”

“Đều trôi qua cả rồi.” Trì Am vẫn rất bình tĩnh.

Trì Mộng cảm nhận được lỗi sai, định nói thêm gì nữa, nhưng Lục Hành ở bên cạnh bỗng nhắc nhở đã tới giờ làm lễ.

Tư Ngang lịch sự nói tiếng xin lỗi với Kỷ Tu, rồi dắt Trì Am đi về phía trước.

Trì Mộng ngập ngừng nhìn theo em gái bị người ta kéo đi lên trên đài cao, biểu cảm trên mặt có chút bị thương, nhưng bị người khác để lấy cánh tay, lúc quay đầu nhìn sang người của khu bốn, lại che giấu đi hết tất cả cảm xúc.

Dưới chân là thảm đó kéo dài về phía trước, phủ dài từ tận trung tâm thành phố tới đài cao, trên đài cao dùng tưởng hoa để làm nền, xung quanh có những đá quý không biết tên, lóe lên màu sắc sặc sỡ dưới ánh nắng.

Trì Am cảm thấy mắt mình sắp bị lóa tới mù luôn rồi.

Trước khán đầu là những vị khách có thân phận khá cao của các khu tới xem, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nóng bỏng, như muốn lột sạch quần áo của cô vậy. Xa hơn một chút, là một cố quan quân có cấp bậc không quá cao, nhìn từ trên đài có thể nói là biển người tấp nập.

Trì Am như một con rối, hoàn thành các nghi thức theo như chỉ thị của chủ trì, tới khi nghi thức sắp xong, khom người xuống muốn nhận lấy tín vật đại diện cho sự trưởng thành của cô thì đột nhiên từ đằng xa vang lên tiếng nổ mạnh mẽ, khiến cả mặt đất đều rung chuyển.

Tiếng còi cảnh sát lảnh lót truyền tới từ đằng xa.

Lời tác giả: Hmm... Thế giới này viết hơi bon tay nên có thể sẽ tương đối dài =.=.

Còn một chuyện nữa, thấy các bạn đều nhắc tới vụ chiếc nhẫn. Trải qua nhiều thế giới như vậy rồi, hai người bọn họ đã không cần thông qua chiếc nhẫn mà tìm thấy người kia, cho nên tui sẽ không đề cập tới nữa. Nhưng nếu như các bạn đều đã nhắc tới rồi thì cho “em nó” lộ mặt chút vậy =A=.
Bình Luận (0)
Comment