Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 343

Khi mở mắt ra trước mặt Trì Am là bóng tối.

Trong lúc mơ màng Trì Am vẫn nghĩ rằng do trời còn chưa sáng, nhưng tiếng va chạm và tiếng kêu thảm thiết khiến cô ý thức được có gì đó không ổn nên vội vàng mở mắt nhảy dựng lên.

Cơ thể truyền đến một cảm giác mệt mỏi âm ỉ, Trì Am không kiềm chế được suýt chút nữa thì ngã xuống đất, cô nhanh chóng vươn tay đỡ thành giường để ổn định cơ thể mới không bị ngã.

Cô nằm lì trên giường, cảm thấy toàn thân đều bất thường, cảm giác mệt mỏi giống như hậu quả của một người chưa từng tập thể dục đột nhiên tham gia chạy đường dài một ngàn mét, cả người đều đau nhức khó tả.

Một lúc sau cô mới nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường 1m2 qua ánh đèn lờ mờ.

Lúc này cô đã có thể nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng, nhưng cửa sổ bị rèm nặng che kín, khiến bên trong tối om, cho nên cô mới lầm tưởng rằng trời vẫn còn tối.

Cô mới đến thế giới này, mặc dù không hiểu tình hình, nhưng theo kinh nghiệm đã trải qua thì kiểu gì cũng có nguy hiểm kéo tới.

Trì Am cẩn thận khống chế cơ thể bước ra khỏi giường, khi bước chân xuống đất chân cô mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống.

Cô cẩn thận dựa vào tường, nhìn xung quanh, phát hiện đây là một căn phòng nhỏ chừng năm mét vuông, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ 1m2 cùng một cái tủ gấp dựa vào tường đặt ở phía cuối giường, không có gì bên trong, có hai cái ghế bành cũ ở cửa sổ, ở trên có một cái ba lô trông hết sức đơn giản.

Nhìn như một nơi trú ẩn tạm thời.

Cửa khóa chặt, bên ngoài yên tĩnh lạ thường, trong sự yên tĩnh thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng va chạm ngột ngạt, tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền đến khiến người ta rùng mình từ tận đáy lòng.

Trì Am đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng vén góc rèm nặng trĩu lên nhìn ra ngoài.

Căn phòng này chắc hẳn nằm trên tầng ba, trong một khu phố rất cũ kỹ, vị trí cửa sổ giúp người bên trong có thể nhìn hết phía dưới.

Trong khu dân cư không còn dấu vết sinh hoạt của con người, nơi nào cũng có dấu hiệu đổ nát, trên mặt đất có vết máu khô, bãi cỏ mọc um tùm, như đã lâu ngày không được duy tu sửa chữa. Trì Am tinh mắt nhìn thấy trong đám cỏ dại có một ít xương, trông giống như xương người.

Có vẻ như thế giới này rất nguy hiểm.

Trì Am hít một hơi thật sâu, đang suy nghĩ xem có nên tranh thủ tiếp nhận ký ức của nguyên chủ cơ thể này trước không thì đột nhiên lại nghe thấy có động tĩnh từ phía xa, có tiếng người hô hoán và một tiếng kêu quái dị.

Cô vô thức thở nhẹ hơn, không chớp mắt nhìn qua góc rèm xem tình hình ở ngoài phố.

Ngay sau đó Trì Am liền nhìn thấy một số người đang chật vật chạy trốn.

Những con người đó đã cố gắng hết sức để trốn vào khu dân cư này, có một số người ở phía sau chạy quá chậm thì lập tức bị một con quái vật lao tới cắn xé, tiếng kêu thảm thiết hoàn toàn ngừng lại, họ đã bị con quái vật nuốt chửng chỉ trong vài giây.

Những con quái vật đó tiếp tục cắn xé những người khác bằng cái miệng lớn chảy đầy máu tươi.

Khi nhìn rõ diện mạo của những con quái vật đó, Trì Am chợt ngưng thở.

Cô không biết con quái vật này là loại gì. Trông chúng giống như phiên bản phóng to của thằn lằn, nhưng xấu xí hơn thằn lằn nhiều. Cơ thể chúng được bao phủ bởi lớp vảy màu xanh lá cây sẫm, sáng bóng. Khi mở miệng ra có thể nhìn thấy hàng răng nanh sắc nhọn có lực cắn rất khỏe và cực nhanh, mặt trong của tứ chi nhiều lông tuyến, có khả năng bám dính, có thể bò nhanh trên tường.

Chúng dễ dàng trèo qua bức tường lao về phía những con người đang ẩn nấp sau đó.

Trong vòng chưa đầy vài phút mà những con quái vật đó đã nuốt chửng tất cả những người đang chạy trốn, chỉ còn lại những vệt máu đỏ sẫm trên mặt đất chứng tỏ con người đã từng chạy trốn ở đây, nhưng họ vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của những con quái vật này.

Sau khi đám quái vật ăn thịt người xong, chúng vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục đi lang thang, ánh mắt thèm thuồng nhìn khắp nơi tìm kiếm con mồi, liên tục đập đầu vào tường và cửa tầng một. chỉ cần nghe thấy tiếng hát của con người thì chúng sẽ lập tức ngẩng đầu lên, phán đoán vị trí của con người và lao đến thật nhanh.

Sau khi xung quanh đã trở nên rất yên tĩnh, những con quái vật mới rời đi.

Cho đến khi những con quái vật đó biến mất hẳn khỏi con phố, Trì Am mới chậm rãi thở dài một hơi.

Sau đó, cô thính tại nghe thấy có âm thanh truyền ra từ nhà bên cạnh, mặc dù cực kỳ bé nhưng cô vẫn có thể phán đoán rằng đó là âm thanh có người vô tình làm đổ ghế, biết rằng ngoài mình ra chắc hẳn còn có những người khác đang ở trong khu dân cư này.

Có lẽ bọn họ đều trốn ở trong phòng tối nhỏ giống như nguyên chủ, theo dõi thế giới bên ngoài, nhưng bởi vì đám quái vật kia nên không dám tùy tiện ra đi ra ngoài.

Sau khi Trì Am đã xác định được sự nguy hiểm của thế giới này, cô lập tức kiểm tra thể chất của cơ thể hiện tại, chuẩn bị tu luyện.

Cô kiểm tra lại cửa ra vào và cửa sổ, thấy rằng cửa ra vào và cửa sổ đều được làm bằng hợp kim nhôm. Hiện tại không cần lo lắng rằng quái vật sẽ đột nhập vào cửa. Rõ ràng lũ quái vật dùng mắt và âm thanh để phán đoán vị trí của nhân loại, chỉ cần trốn đi, không để chúng nghe thấy thì chúng sẽ không tìm tới đây.

Cô mở cửa phòng, thấy đây là một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ một phòng khách, ngoại trừ Trì Am thì không có người nào khác ở đây. Cánh cửa bên ngoài đã khóa kỹ, trong phòng trống không, không nói đến đồ ăn mà ngay cả đồ đạc trong nhà cũng rất ít ỏi.

Sau khi xem xong, Trì Am lại trở về phòng, ngồi khoanh chân trên giường, cảm nhận tình trạng cơ thể.

Cơ thể này vẫn rất thích hợp để tu luyện, đáng tiếc linh lực trong thế giới này quá hỗn tạp, khả năng tích tụ linh lực tương đối chậm, nhưng vẫn còn tốt hơn là không thể tu luyện. Thế giới này nguy hiểm hơn những thế giới khác nhiều, nếu không có khả năng tự bảo vệ thì Trì Am thật sự không biết phải sống tiếp như thế nào.

Cô để nội công tâm pháp của Hỗn Nguyên Tâm Kinh chạy dọc cơ thể, sau khi linh lực được tích tụ một ít trong kinh mạch rồi, Trì Am mới mở mắt ra.

Lúc này trời cũng đã tối, Trì Am cảm thấy bụng đói cồn cào, không thể không đứng dậy đi tìm đồ ăn.

Trong phòng này không có gì để ăn, ngoài cái ba lô có ba chai nước, mười túi bánh mì sữa, bốn thanh sô cô la, năm viên kẹo sữa và một bộ quần áo thay ra, không có thứ gì khác.

Trì Am ăn một túi bánh mì sữa và nửa chai nước rồi tiếp tục tu luyện.

Mãi đến tận đêm khuya Trì Am mới kết thúc việc tu luyện, chuẩn bị đi ngủ.

Ban đêm rất yên tĩnh, không có tiếng người, không có tiếng côn trùng, hoàn toàn không phù hợp với xã hội hiện đại trong trí nhớ Trì Am, theo quan sát của cô vào ban ngày thì kiến trúc của thế giới này giống với xã hội hiện đại, vốn dĩ cuộc sống về đêm của con người rất phong phú, có lẽ vì những con quái vật ăn thịt người không biết là gì kia nên thế giới mới trở nên như thế này.

Trì Am từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nơi này là một thế giới hiện đại hòa bình, cho đến một ngày các chuyên gia dự đoán rằng có một trận mưa sao băng sắp đổ xuống Lam Tinh.

Mưa sao băng đã đến đúng như dự kiến, nhưng đó không phải là trận mưa sao băng trong suy nghĩ của mọi người, mà nó mang đến thảm họa ngày tận thế cho toàn bộ Lam Tinh. Mưa sao băng đáp xuống Lam Tinh, nhưng thực chất là một loại thiên thạch kỳ lạ. Bất cứ nơi nào nó đi qua thì từ trường kỳ lạ của thiên thạch đều khiến không gian bị xé toạc, sau đó có vô số quái vật xuất hiện từ những vết nứt không gian, bắt đầu tàn phá Lam Tinh.

Ngày tận thế thực sự đã đến.

Những con quái vật này thích ăn máu thịt của con người, đối với chúng, con người là một món ngon không thể tả.

Con người chỉ có thể chất yếu ớt, không thể chống lại những con quái vật có thân hình cường tráng đó. Vào lúc đám quái vật mới tới, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng gì đã bị chúng nuốt vào bụng.

Cho đến khi ngày càng ít con người trên Lam Tinh thì chính phủ của các quốc gia cuối cùng đã có phản ứng, họ tổ chức quân đội đi săn quái vật, đưa những người sống sót đến quân đội để thiết lập căn cứ của con người.

Trải qua các cuộc nghiên cứu, nhân loại phát hiện ra những con quái vật này trông giống thần lằn nhưng lớn hơn thằn lằn rất nhiều, giống như một con chó sói trưởng thành. Con người phải mất một thời gian mới tìm ra được đặc điểm của những con quái vật này. Sau đó lại kinh hoàng phát hiện ra những con quái vật này có thể tiến hóa.

Càng ăn thịt người chúng càng trở nên thông minh hơn, cơ thể chúng cũng thay đổi, dần tiến hóa thành hình dáng con người.

Nếu một ngày nào đó sau khi ăn thịt đủ con người rồi chúng hoàn toàn tiến hóa thành hình dáng con người thì loài người sẽ diệt vong, Lam Tinh cũng sẽ bị những con thằn lằn tiến hóa thành người thằn lằn đó chiếm giữ.
Bình Luận (0)
Comment