Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 344

Con người không thể không chiến đấu vì quê hương, chống lại những con quái vật xâm lược này, họ gọi loại quái vật này là dị hình, sinh vật dị hình có thể tiến hóa.

Họ không những muốn giết những sinh vật dị hình này mà còn phải tìm cách bịt những khe nứt không gian bị từ trường xé toạc ra.

Vì thế, khoa học kỹ thuật nhân loại đã phát triển vượt bậc, thể chất của con người cũng thay đổi rất nhiều, thậm chí còn xuất hiện Chiến sĩ cuồng.

Chiến sĩ cuồng có sức chiến đấu mạnh mẽ, không chỉ hơn người thường về tốc độ, sức mạnh, trí thông minh mà còn có thể tiêu diệt quái vật cực kỳ nhanh chóng. Đáng tiếc là xác suất sinh ra một chiến sĩ cuồng không cao, trong số mười nghìn người chỉ có một người có thể trở thành Chiến sĩ cuồng.

Mặc dù các chuyên gia đã nghiên cứu phía bên kia khe nứt không gian là nơi nào và tại sao lại có thể nuôi ra loại loại sinh vật dị hình đáng sợ có thể tiến hóa như vậy, nhưng thật không may là do tính chất đẩy chỉ có một lối ra nhưng không có lối vào của khe nứt không gian, nên bây giờ con người vẫn chưa nghiên cứu rõ ràng về nó được.

Bây giờ là năm thứ hai sau tận thế.

Vào năm thứ hai sau tận thế, nhiều người vẫn chưa thể quen với việc nhà cửa của mình bị quái vật chiếm đóng, họ chỉ có thể trốn trong bóng tối như chuột đồng. Các thành phố, làng mạc, thị trấn của loài người đều thành hoàng phế Trước khi tập thể "Trì Am" là một sinh viên bình thường sắp tốt nghiệp đại học.

Sau tận thế cũng như bao người bình thường khác, cô may mắn thoát khỏi tai ương, nhưng đáng tiếc cô không thể may mắn được quân đội đưa về căn cứ, chỉ có thể khốn khổ giãy dụa trong tận thế, nghĩ hết biện pháp để chạy tới căn cứ an toàn của nhân loại.

Nửa năm trước cô vào được một căn cứ Tự Do tự thành lập tự xưng là Liên minh Tự do, nhưng không may là vì một số lý do mà cô phải rời căn cứ đi về phía bắc cùng một vài người bạn đồng hành.

Sau đó, họ bị một nhóm sinh vật dị hình sản đuổi bởi, Trì Am và những người bạn đồng hành đã chạy trốn đến khu dân cư cũ này...

Trì Am mở mắt ra, trời còn chưa sáng, trong phòng vân tối như mực.

Từ tháng thứ ba sau ngày tận thế thì đã cúp điện. Đến giờ loài người đã quen với bóng tối và nỗi sợ hãi bao trùm, mỗi khi bình minh ló dạng chứng tỏ họ lại sống được thêm một ngày.

Sau khi tỉnh dậy, Trì Am không ngủ nữa mà tiếp tục tu luyện.

Nếu đã biết thế giới này nguy hiểm thì cô càng không dám buông lỏng, mặc dù không biết ngôi nhà này có ngăn được lũ sinh vật dị hình đó không, nhưng một ngày nào đó lương thực của cô sẽ cạn kiệt, sau đó cô vẫn sẽ phải ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.

Dù Trì Am có tiết kiệm đến đầu thì năm ngày sau thức ăn trong ba lô của cô vẫn cạn kiệt.

Trì Am đứng trong phòng tắm, nhìn gương mặt trong tấm gương đầy bụi, cô không còn ngạc nhiên gì với khuôn mặt quen thuộc trong gương nữa, trông cô như một nữ sinh trạc tuổi đôi mươi, mái tóc dài ngang lưng bẩn thỉu. Cô đã không tắm rửa trong nhiều ngày, trải nghiệm trong một năm tận thế khiến cô trông hơi có vẻ tang thương.

Trì Am buộc tóc bằng dây chun, lục tung trong nhà thì thấy được một ít nước đóng chai, hình như đã cất giữ lâu ngày không thể uống được, nhưng có thể dùng để rửa ráy.

Mặc dù có những con quái vật đang hoành hành trên thế giới này nhưng các nguồn tài nguyên thiên nhiên như nước, không khí và đất đai lại không bị ô nhiễm, đối với nhân loại thì đây là điều may mắn.

Trì Am chỉnh trang lại cho mình trông có thể gặp người được rồi thì xách ba lô đi ra ngoài, cầm theo một con dao găm ngắn của nguyên chủ để lại.

Cô phải tìm thức ăn.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, nửa năm trước cô gia nhập căn cứ Tự Do được đồn đại là nơi tự do nhất, nhưng không may là ở đó cô lại chọc phải người không thể chọc vào, bị xóa bỏ quyền ở lại trong căn cứ, bị người ta đuổi đi như chó nhà có tang. Không còn cách nào khác nên cô đành phải đi về phía bắc đến Căn cứ Hy vọng trong truyền thuyết, hy vọng rằng Căn cứ do quân đội thành lập có thể chứa chấp những người bình thường như cô.

Mong ước của nguyên chủ rất đơn giản, cô ấy hy vọng sẽ sống tốt trong thời đại tận thế này và tìm thấy những người nhà còn sống.

Sống để tìm gia đình.

Nghĩ đến đây, Trì Am không khỏi thở dài.

Trì Am vừa ra cửa thì đã bị ánh nắng chói chang trên trời đâm vào làm nhức mắt.

Lúc này đang là đầu hè, vẫn là đầu hè trong trí nhớ của cô, bầu trời sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, đáng tiếc thế giới này đã không phải là thế giới mà loài người quen thuộc, sinh vật dị hình hoành hành, không ngừng chèn ép không gian sinh tồn của nhân loại, chỉ cần có sinh vật dị hình thì con người không thể sống bình yên, con người đang đứng trước mối nguy mất mạng bất cứ lúc nào.

Khi Trì Am đi qua những địa điểm công cộng của khu dân cư, có rất nhạy cảm cảm giác có một vài ánh mắt tò mò đang đổ dồn về phía mình.

Những ánh mắt tò mò này không có ác ý, không có lòng tốt, không có tò mò, chỉ có sự hờ hững Cô ngẩng đầu nhìn khu dân cư, biết những đôi mắt đó chính là của con người đang ẩn náu trong đây, chỉ cần có chút thức ăn thì họ thà rằng trốn thật kỹ còn hơn ra ngoài đối mặt với lũ quái vật ăn thịt người đáng sợ kia, trừ khi họ đã quá đói bụng thì mới chấp nhận rủi ro đi ra ngoài tranh giành đồ ăn.

Bây giờ đã là một năm sau ngày tận thế, thành phố vắng tanh, tuy nhiên nhiều siêu thị và cửa hàng tạp hóa vẫn chưa bị chuyển đi, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm thì vẫn có thể tìm được thứ để ăn.

Trì Am cẩn thận bước đi trong thành phố không có bóng người.

Thành phố yên tĩnh vắng vẻ, rất nhiều công trình đã hoang phế không được bảo dưỡng, trên đường phố khắp nơi đều có xe cộ đỗ ở ven đường, ngổn ngang lộn xộn. Đa số các xe đều đã biến dạng, có thể đoán ra tình hình khẩn cấp lúc con người chạy trốn khi đó là thế nào.

Ngoài ra, trên mặt đất cũng còn sót lại rất nhiều vết máu và xương gãy.

Trì Am đi dọc theo các chướng ngại vật để ẩn núp, phát hiện chung quanh có rất nhiều cửa hàng đã bị phá tung cửa, hầu hết thực phẩm và những thứ dùng được bên trong đã biến mất. Không có cách nào, Trì Am đành phải đi xa hơn.

Trì Am đã đi bộ hết vài con phố, cuối cùng cô cũng tìm thấy một siêu thị nhỏ.

Siêu thị nhỏ rất lộn xộn, hầu hết các mặt hàng trên kệ đều bị quét xuống đất, không có nhiều đồ ăn, phần lớn thực phẩm đóng gói đều đã được mang đi, những gì còn lại là một số gia vị và mì, gạo cần chế biến mới ăn được.

Trì Am nhìn kỹ hơn thì thấy trong góc có vài gói bánh quy bát bảo còn sót lại. Nhìn thấy ngày sản xuất trên mặt bao bì, Trì Am thầm từ chối trong lòng, nhưng cô lại nghĩ tới đồ ăn mình ăn mấy ngày nay cũng đã hết hạn thì lại bình tĩnh trở lại.

Sau khi đã trải qua một tình huống quá sức tồi tệ, con người đã không có gánh nặng tâm lý với những chuyện tầm thường như thực phẩm hết hạn sử dụng thế này nữa.

Sau khi đảo qua toàn bộ siêu thị nhỏ, Trì Am tìm thấy một chai nước khoáng chưa mở nắp, thấy không có gì hữu dụng nên cô rời đi tiếp tục đến điểm tiếp theo.

Vất vả hơn nửa ngày, cuối cùng khi chiếc ba lô cũng căng lên, Trì Am cũng quyết định tìm một nơi để ở và tiếp tục tu luyện.

Ở giai đoạn này, trước tiên cô cần lấy lại sức mạnh, với thực lực hiện tại thì Trì Am không tự tin mình có thể đánh bại những sinh vật dị hình đó. Nếu là sinh vật dị hình như thằn lằn ăn thịt người mà cô nhìn thấy hôm đó thì còn đỡ, chứ nếu là những sinh vật dị hình đã tiến hóa trong giống như con người thì xong đời. Những sinh vật dị hình đó rất mạnh mẽ, bây giờ cô không thể đối phó được.

Trì Am vừa chọn trúng một phòng ở tương đối bí mật và an toàn thì lại nghe thấy tiếng đánh nhau ở cách đó không xa.

Cô dừng lại, cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên.

Mặc dù những con quái vật đã xâm chiếm Lam Tinh, dẫn đến việc nhân loại trôi dạt khắp nơi, phải đối mặt với ngày tận thế khủng khiếp. Nhưng ngược lại nó cũng khiến trật tự sụp đổ, đạo đức sa sút, cái ác trong lòng con người bị phóng đại lên đến cực điểm, mọi tội ác đều trở nên bình thường. Con người vẫn tranh giành với nhau, tồn tại trong môi trường sinh tồn, điều khủng khiếp nhất không phải là quái vật mà là trái tim con người.

Chuyện đáng buồn nhất không phải là chết vì bị sinh vật dị hình nuốt chửng, mà là chết dưới tay của một người bạn đồng hành.

Cho nên, sau khi "Trì Am" rời khỏi căn cứ Tự Do, mặc dù cô đã hợp tác với những người khác để đi đến căn cứ Hy Vọng ở phía bắc, nhưng phần lớn thời gian cô luôn muốn ở một mình.

Tuy ở một mình nguy hiểm hơn, nhưng lúc nào cũng không cần đề phòng bị đồng loại tính kế.

Trì Am do dự một hồi, cô chưa kịp tránh thì đã thấy có người chạy trốn đến đây.

Chỉ cần liếc mắt một cái Trì Am liền chạy tới không chút do dự, giật lấy tấm biển bị rơi đập vào người đang đuổi theo, nâng cậu bé đang loạng choạng lên rồi chạy thật nhanh.

“Dừng lại!” Tiếng người phía sau tức giận kêu lên.

Trì Am tụ hết linh lực xuống dưới chân cố chạy thật nhanh.

Nguyên chủ không phải là chiến sĩ cuồng, nhưng bởi vì còn trẻ và đã một năm rèn luyện trong tận thế nên thể lực và tốc độ đã nhanh hơn người thường, nhưng vẫn không thể so với một chiến sĩ cuồng được. Trì Am ở thế giới này được năm ngày cũng đã tu luyện được một ít sức mạnh, cơ thể tràn đầy linh lực, chỉ cần linh lực không cạn kiệt thì cô còn có thể chạy nhanh hơn cả Chiến sĩ cuồng.

Chiến sĩ cuồng đằng sau tức giận thở hổn hển, giơ súng về phía cô.

Trì Am ôm chặt người vào lòng để tránh đòn tấn công sau lưng, viên đạn vượt qua cánh tay cô, máu lập tức nhuộm đỏ tay áo. Cô cau mày, nhưng không dừng lại, cố hết sức để chạy.

Sau khi chạy như vậy cả một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng thoát khỏi sự truy đuổi phía sau lưng.

Trì Am dừng lại, cô cảm thấy linh lực trong người đã cạn kiệt, cơ thể bị đẩy tới cực hạn, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Cậu bé trong tay yên lặng nhìn cô, đôi mắt màu tím sẫm nhìn lên như không chú ý, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bình Luận (0)
Comment