[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1841


“Vua tinh linh, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.

Chúng ta cũng không cố ý bức ép.

Cô ta vốn dĩ chính là thụ linh của cây sinh mệnh, chức trách của cô ta là vậy.”
“Chúng ta cho ngươi thời gian suy nghĩ.”
Thời Sênh nhìn đám người đó, vẫy thiết kiếm, đột nhiên xông về đám người đó.
Kính Lâm không ngăn cản, chỉ đứng nhìn Thời Sênh đánh nhau với đám người kia.
“Hi Vi ngươi điên rồi!!”
“Ta đã nói họ với con ám tinh linh kia là đồng bọn rồi, các ngươi còn không tin!”
“Mọi người cùng lên, bắt cô ta lại đưa về chỗ cây sinh mệnh.

Phong thống lĩnh đã nói có cách đưa cô ta về rồi.”
Con ngươi Thời Sênh híp lên, thiết kiếm đột nhiên xoay chuyển hướng, đầu ngón chân chạm khẽ xuống đất, bật ra giống như thanh kiếm sắc bén, khí thế ào ào xông về phía Phong Tư.
“Hi Vi!” Phong Tư cả kinh, “Bây giờ ngươi ra tay với chúng ta thì có tác dụng gì?”
“Không có tác dụng gì, phát tiết thôi.”
Phong Tư: “…”
Mọi người: “…”
Thiết kiếm vung lên, Phong Tư không thể không phản kích.

Hai người giao đấu với nhau, giống như thiên lôi câu động địa hỏa.
Tất cả mọi người đều rời khỏi vòng chiến đấu, nhường lại chỗ cho hai người này.
Lúc đầu Phong Tư tấn công có chút hỗn loạn, nhìn có vẻ như là bị Thời Sênh đánh cho trở tay không kịp.


Mọi người nhìn cách đánh của Thời Sênh lại hiểu ra đôi chút.

Cô giống như kẻ điên, nhìn đâu đánh đó, nhưng tốc độ ra đòn và thu chiêu vẫn rất nhanh, không để cho họ có bất kỳ cơ hội nào.
Phong Tư làm được nữ chính, đương nhiên là phải thông minh.

Sau khi phát hiện ra cách đánh của Thời Sênh, liền điều chỉnh chiến thuật, nhanh chóng chuyển thế cục về trạng thái cân bằng.
Thế nhưng đúng lúc này, Thời Sênh đột nhiên kéo dài khoảng cách, ném ra quả cầu năng lượng.
Quả cầu năng lượng nổ xung quanh Phong Tư, cô ta bị đánh bay, rơi ra bên ngoài vòng phạm vi phát nổ.
Hồi lâu sau Phong Tư vẫn không có phản ứng gì.

Nam tử áo đỏ xông đến đỡ Phong Tư dậy, mặt cô ta đã bị nổ đen sì, giống như bị bôi nhọ nồi.
“Hi Vi, ngươi gian lận!” Có người không phục chỉ Thời Sênh.
“Làm ơn đi, bây giờ chúng ta đâu phải là tỷ võ.” Lúc này rồi còn nói gì đến công bằng nữa, đồ điên!
Mọi người: “…”
Thời Sênh dáng vẻ lưu manh vứt quả cầu năng lượng, “Đưa vương miện tinh linh cho ta, nếu không các ngươi sẽ phải chết ở đây!”
“Ngươi dám!”
“Có gì mà không dám chứ?” Thời Sênh ném quả cầu năng lượng trong tay xuống.
Uy lực nổ của những quả cầu màu tím này họ đã được chứng kiến, vừa rồi Phong Tư đã bị nổ thành như vậy.

Phong Tư còn không chống lại được, huống hồ là họ.
Quả cầu năng lượng ném ra, người phía dưới tan tác như chim muông.

Quả cầu năng lượng biến mất trên mặt đất sau một tiếng nổ tung.
“Các ngươi chạy cái gì chứ?”

Mọi người: “…” Không chạy chẳng lẽ đợi bị nổ thành tro sao?
“Nói lần cuối cùng, trả lại vương miện tinh linh cho ta.”
“Chúng ta tìm được vương miện tinh linh, sao có thể đưa cho ngươi được chứ.”
“Không thể đưa cho cô ta.”
“Cô ta có được vương miện tinh linh không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.

Đúng, không thể đưa cho cô ta được!!”
Ánh mắt bình tĩnh của Thời Sênh nhìn mấy người vừa nói, khóe miệng cong lên nụ cười châm chọc, “Các ngươi tìm được thì sao chứ? Vương miện tinh linh thuộc về tộc tinh linh.

Các ngươi tìm thấy thì là của các ngươi hay sao?”
Vương miện tinh linh vốn là của Kính Lâm, bây giờ lấy lại cũng là chuyện đương nhiên.
“Nếu các ngươi đã nghĩ như vậy thì bây giờ ta cướp lại là được rồi.” Thời Sênh tiếp tục ném ra quả cầu năng lượng.
Quả cầu năng lượng nổ đoành đoành.

Người ở dưới tản ra bốn phía để tránh né.

Có người rời khỏi phạm vi an toàn họ đã dọn sạch, bị đám rễ cây bên ngoài túm lấy.
Rễ cây to lớn đâm xuyên qua thân người.

Trong phút chốc cả thân thể người bị rễ cây bao bọc, chôn vùi vào trong lòng đất.
Thời Sênh dừng lại trước mặt Phong Tư, giơ tay về phía nam tử áo đỏ đang ôm Phong Tư, “Vương miện tinh linh.”
Nam tử áo đỏ cảnh giác nhìn Thời Sênh.


Trong lòng bàn tay đang hội tụ ánh sáng, chỉ cần cô dám tiến lên một bước nữa thôi hắn sẽ ra tay.
Thiết kiếm nhanh chóng chọc tay nam tử áo đỏ, ép về phía rễ cây phía dưới, rễ cây lập tức quấn lên.

Thời Sênh lôi chân Phong Tư, tách cô và nam tử áo đỏ ra.
Thời Sênh lấy vương miện tinh linh từ trên người Phong Tư.
Đúng lúc cô đứng dậy, một bàn tay đen sì nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại cướp đi vương miện tinh linh.
Dường như Thời Sênh bị giật mình, triệu hồi thiết kiếm chém đôi tay kia.

Phong Tư bị ép phải buông vương miện tinh linh ra.

Nhưng Thời Sênh đã nhào đến cô ta, cô ta đành phải lăn một vòng dưới đất, tránh né thiết kiếm.
“Hi Vi, ngươi đã quên chức trách của thụ linh cây sinh mệnh rồi sao?” Phong Tư hướng về phía Thời Sênh đang chuẩn bị cầm vương miện tinh linh rời đi hét lớn, giọng nói đã khàn đi.
Thời Sênh hơi quay đầu lại, “Chức trách? Chức trách của ta chỉ có Kính Lâm, những thứ còn lại không nằm trong phạm vi cân nhắc của ta.”
“Ngươi khiến cây tử vong lan rộng ra khắp đại lục, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn không gian sinh tồn hay sao?” Trong con ngươi Phong Tư dường như có thứ gì đó muốn nứt ra.
“Ôi chao, chẳng phải các ngươi nói ta là đồng bọn với ám tinh linh kia hay sao?”
Phong Tư: “…”
Thời Sênh cầm vương miện tinh linh quay về bên trong.

Kính Lâm nhìn vương miện tinh linh trong tay Thời Sênh, vẻ mặt có chút phức tạp.
Thời Sênh mỉm cười đội vương miện tinh linh lên đầu Kính Lâm.
Vương miện tinh linh được đội trên đầu hắn, lập tức phát ra ánh sáng màu lục long lanh.

Vương miện nhìn không có gì đặc biệt đang tỏa ra vô số cành lá màu xanh lục, nhánh cây vươn ra vấn mái tóc xõa ra của Kính Lâm lại, vương miện tinh linh vững vàng trên đầu hắn.
Trong vương miện tinh linh tràn ra vô số ánh sáng ra vào cơ thể Kính Lâm, giống như các tiểu tinh linh đang nhảy múa reo vui.
Thời Sênh đứng bên cạnh Kính Lâm cũng có thể cảm nhận được cảm giác thoải mái.
Kính Lâm giơ tay ra với Thời Sênh.

Thời Sênh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay hắn, cảm giác thoải mái càng rõ ràng hơn, giống như không gian màu xanh lục khi cô tỉnh lại lúc đầu.

Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi về khí thế trên người Kính Lâm.

Ánh sáng màu lục lấp đầy cơ thể hắn, sức mạnh tràn trề chảy khắp cơ thể hắn.
Kính Lâm phất tay, mấy sợi dây mây bỗng nhiên xuất hiện, ôm lấy cành cây ở phía xa, xây nên một chiếc cầu.

Hắn ôm lấy Thời Sênh phi thân lên trời, đạp lên chiếc cầu vượt kia rời đi.
“Đuổi theo!!”
Tốc độ của Kính Lâm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi đám người đằng sau.
“Chàng cứ mặc kệ họ như vậy sao?” Thời Sênh ghé đầu vào vai hắn, ngữ khí mang theo vài phần đùa giỡn.
“Họ muốn gây ra bất lợi cho nàng.” Kính Lâm trả lời có chút không tự nhiên, “Ta sẽ không để họ làm tổn thương nàng.”
“Vậy tức là chàng thích ta rồi?” Thời Sênh nghiêng đầu, bờ môi đang dán lên má hắn.
Ánh mắt Kính Lâm lóe sáng, rất lâu sau mới nhẹ giọng đáp lại, “Ta thích nàng.”
Tiếng gió thổi bay lời nói của hắn, nhưng Thời Sênh vẫn nghe thấy.
“Ta cũng thích chàng.”
Hắn đã nghe thấy lời đáp lại của cô.
Vừa rõ ràng lại vui sướng.
Kính Lâm giơ tay ra ôm Thời Sênh vào lòng, ấn đầu cô về phía sau, trên khuôn mặt chầm chậm hiện lên một nụ cười khẽ.

Một lần nữa trở lại tộc tinh linh, vẫn là cảnh tượng đóng băng trước đây.
Kính Lâm đặt Thời Sênh xuống, dắt tay cô đi vào bên trong.

Những nơi hắn đi qua lấp lánh ánh sáng màu lục, hòa tan khối băng, để lộ ra những tinh linh ở bên trong.

Nhưng tinh linh vẫn chưa tỉnh lại mà đứng nguyên tại chỗ.
Hắn nhẹ giọng giải thích, “Đến khi cây sinh mệnh sống lại, họ sẽ tỉnh lại.”
“Chàng… muốn ta quay về?”
“Sao vậy được, nàng là vương hậu tinh linh tương lai, nhưng… cần có một thứ đặc biệt.”

Bình Luận (0)
Comment