[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1842


Thời Sênh tưởng thứ đặc biệt Kính Lâm nói là máu hay thứ gì đó, nếu không thì sẽ là song tu gì gì đó, ai ngờ lại bắt cô đi trồng cây.
Không đúng… chăm sóc cây.
Chính là hoạt động công ích đơn thuần như vậy đấy.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cây sinh mệnh, không có lá cây, cành khô xếp chồng lên nhau, cây sinh mệnh cao ngút trời khiến người ta cảm thán không thôi.
Đương nhiên tiền đề là cô chưa bao giờ nhìn thấy Cây tử vong kia.
Kính Lâm khoác áo choàng ngồi ở một chỗ tối tăm, “Vương miện tinh linh dùng tâm cây của cây sinh mệnh để chế tạo nên, ẩn chứa một phần ba sức mạnh của cây sinh mệnh.

Cây sinh mệnh cứ mấy trăm năm lại bước vào giai đoạn ngủ đông.

Trong giai đoạn ngủ đông này thụ linh sẽ rời khỏi cây sinh mệnh dưới hình thái của tinh linh để bảo vệ cây sinh mệnh.

Thụ linh cũng sẽ ẩn chứa một phần ba sức mạnh của cây sinh mệnh.

Một phần ba sức mạnh còn lại, chính là ở bên trong bản thể cây sinh mệnh.

Ta không ngờ vương miện tinh linh lại bị mất.

Nàng cũng rời khỏi cây sinh mệnh, khiến cho cây héo khô, hại những người trong tộc bị đóng băng.”
“Hi Vi.” Kính Lâm vẫy tay về phía Thời Sênh.
Thời Sênh đi đến bên cạnh hắn, nằm sấp lên đầu gối hắn.
Kính Lâm xoa đầu cô, “Sức mạnh của nàng rất lớn, nàng có thể không cần quay về cây sinh mệnh, nhưng bắt buộc phải dùng sức mạnh của nàng và vương miện tinh linh khiến cây sinh mệnh sống lại.”
Thời Sênh nhìn tay mình, “Ta không cảm thấy mình có sức mạnh lớn gì hết.”

Sức mạnh của cơ thể này có lẽ còn không bằng Kính Lâm.

Cô không dùng thủ đoạn của mình, đánh tay đôi với hắn sẽ thua chắc, đâu có mạnh mẽ như lời hắn nói?
“Sự mạnh mẽ ấy không phải là nói đến sức chiến đấu.” Kính Lâm dường như biết được Thời Sênh đang nghĩ gì.

Hắn nắm tay Thời Sênh, “Nàng nhắm mắt lại.”
Thời Sênh nghe lời nhắm mắt lại, giọng Kính Lâm vang lên bên tai cô, “Cùng ta cảm nhận tất cả những thứ ở xung quanh.

Nàng có nghe thấy tiếng nói của chúng không?”
Mới đầu Thời Sênh không nghe thấy gì, xung quanh chỉ một mảng tĩnh mịch.

Nhưng theo thời gian, cô dần dần nghe thấy được một số âm thanh rất nhỏ.

Âm thanh đó càng lúc càng lớn, cho đến khi cô nghe rõ hoàn toàn.
— Đức vua trở về rồi, đức vua trở về rồi.
— Đức vua vẫn soái như ngày nào.
— Ôi chao, đức vua và cô nương kia cứ ôm ấp nhau hoài, xấu hổ quá đi.
— Không nhìn, không nhìn, Dương thúc đã nói, phi lễ chớ nhìn.
— Ngươi không nhìn sao còn hé lá cây ra làm chi, đồ lừa gạt, đồ lừa gạt.
Tiếng trẻ con nhốn nháo ầm ĩ luẩn quẩn bên tai.

Thời Sênh mở mắt ra, ánh mắt quét qua mấy loài thực vật phía sau Kính Lâm, cô giơ tay sờ một cọng lá trong đó.
— Ôi chao, thật là đáng ghét, tùy tiện sờ người ta làm gì chứ.

— Ta cũng muốn được sờ, cầu được sờ.
— Ta cũng muốn, ta cũng muốn, ta cũng muốn được sờ thử xem, chắc chắn là sẽ cao lớn hơn.
— Cao lớn hơn, cao lớn hơn, ta cũng muốn.
Thời Sênh buồn cười sờ mấy cái liền, nhưng nghe mấy câu sau đó cô cũng thấy có chút kỳ lạ.
Cái gì gọi là đức vua sờ một cái là sẽ cao lớn hơn??
Kính Lâm còn có chức năng làm phân hóa học hay sao?
Kính Lâm thu tay cô lại, “Khí tức trên người nàng sẽ khiến chúng cảm thấy thân thiết, sẽ khiến chúng lớn nhanh hơn, đây là năng lực cây sinh mệnh ban cho nàng.”
Thời Sênh nhức đầu, “Vậy cái cây này phải làm thế nào?”
“Ngày mai ta sẽ dạy nàng.”
Kính Lâm giăng một cái lều nhỏ đơn giản bên cạnh cây sinh mệnh.
Khi Thời Sênh nhìn quanh cây sinh mệnh, hắn đi chuyển những tinh linh kia đến một nơi.

Cách Kính Lâm dạy Thời Sênh rất đơn giản, hằng ngày cấp sức mạnh trong cơ thể cho cây sinh mệnh đúng giờ là được, đơn giản giống như bón phân.
Thế nhưng – mấy ngày liên tục cây sinh mệnh vẫn không có động tĩnh gì, không thấy nhô ra một cái chồi non nào.
“Chàng có chắc chắn nó có thể sống lại được không?” Thời Sênh phiền muộn ngồi dưới đất, “Đã bao nhiêu ngày rồi vẫn không thấy có động tĩnh gì, có phải nó chết hẳn rồi không?”
Trước đây cây sinh mệnh đã khô héo bao lâu cô không rõ, nhưng từ khi nguyên chủ chết cho đến bây giờ đã một trăm năm trôi qua, có chết hẳn cũng không phải là không có khả năng.
“Không đâu, đây là bản thể của nó.” Kính Lâm lắc đầu, “Bản thể vẫn còn một phần ba sức mạnh, sẽ không chết hẳn đâu.

Hơn nữa nếu nó chết thật… thì nàng cũng sẽ biến mất.”
“Nhưng chúng ta đã nuôi dưỡng nó nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.

Chàng xem bên kia đi, đã sắp đến bên này rồi…” Thời Sênh chỉ vào nơi nổi lên bụi mù phía xa, cây tử vong vẫn chưa dừng xâm lược khắp nơi.

Với tốc độ của nó, rất nhanh sẽ đến được bên này.
Kính Lâm xoay người nhìn cây sinh mệnh, đầu mày nhíu chặt lại, “Thử vài lần nữa xem sao.”
Thời Sênh nhún vai, thử thì thử thôi.
Thế nhưng cây sinh mệnh vẫn không thấy có kỳ tích xuất hiện.

Thời Sênh thử vào không gian lần trước, nhưng cô phát hiện không vào đó được nữa, giống như nơi đó đã biến mất rồi.
Không phải có nghĩa là… nó đã chết rồi đấy chứ?
Chết rồi thì phải làm sao?
Cưỡng ép cứu sống cũng không hợp lý, cô cũng đâu phải là nữ chính đại nhân.
Hay là chạy trốn thôi…

“Phong thống lĩnh, phía trước chính là tộc tinh linh.”
Phong Tư trông có vẻ nhếch nhác, nhưng so với những người phía sau, trông cô ta vẫn được coi là khá ổn.

Nam tử áo đỏ cõng Tự Cẩm trên lưng, đang thở hổn hển, “Tiểu Phong Nhi, chúng ta nghỉ ngơi một lát.”
Phong Tư liếc nhìn nam tử áo đỏ, lại nhìn mọi người đang mệt mỏi rã rời xung quanh, “Hạ thống lĩnh, Hạc gia chủ, hai người thấy sao?”
“Trước mặt chính là tộc tinh linh, ai biết được bên trong đó có thứ gì.

Mọi người nghỉ ngơi sắp xếp lại cũng được.” Hạ thống lĩnh đồng ý nghỉ ngơi.
Hạc gia chủ cũng không có ý kiến, mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Phong Tư và nam tử áo đỏ cùng dìu Tự Cẩm xuống bãi cỏ.

Tự Cẩm đã khỏe hơn không ít, dù sao thì hắn cũng là một nhân vật chính.
“Tự Cẩm, chàng thấy thế nào rồi?” Phong Tư lo lắng nhìn Tự Cẩm.
“Khụ khụ…” Tự Cẩm bưng miệng ho khan, “Không sao.”
“Gần đây chúng ta gấp rút lên đường, hắn khỏe được mới lạ.” Nam tử áo đỏ đưa một bình nước đến, “Này, đừng có chết ở đây, ngáng đường Tiểu Phong Nhi của ta.”
Tự Cẩm đón lấy bình nước, mặc kệ lời nói của nam tử áo đỏ.

Nam từ áo đỏ lầu bầu, đặt mông ngồi xuống nói chuyện với người bên cạnh.
Tự Cẩm uống hai ngụm nước, cảm giác mát lạnh truyền qua cổ xuống bụng, “Sắp đến tộc tinh linh chưa?”
“Sắp rồi.” Phong Tư vừa giúp hắn thay thuốc vừa trả lời.
Tự Cẩm không nói nữa.

Hắn cúi đầu xuống dựa vào Phong Tư nghỉ ngơi.

Phong Tư kéo nam tử áo đỏ, nam tử áo đỏ lại bắt đầu lầu bầu, “Nếu không phải vì ngươi bị thương thì bản thiếu gia đây còn lâu mới hầu hạ ngươi!”
Phong Tư nhẹ giọng vỗ về nam tử áo đỏ.

Nam tử áo đỏ khom lưng xuống.

Nhân lúc có người khác che chắn, đặt một nụ hôn lên môi Phong Tư, sau đó dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Nhưng sau đó đã có người lên tiếng cắt ngang hắn.

Hắn phủ chăn lên người Tự Cẩm, buồn bực đi sang bên cạnh.
Đội ngũ của Phong Tư đến gần tộc tinh linh, đương nhiên Thời Sênh đã phát giác ra.

Tộc tinh linh rộng lớn như vậy, cô không thể bao vây toàn bộ tộc tinh linh lại được, cho nên cô chỉ bảo vệ nơi Kính Lâm yêu cầu bảo vệ và bốn phía xung quanh cây sinh mệnh.
Cho nên khi đám người này bước vào, chỉ còn cách cây sinh mệnh mấy chục mét nữa là liền không thể tiến vào sâu hơn.
Một đám người mắt to trừng mắt bé, liên tiếp hỏi Phong Tư bây giờ phải làm thế nào.
Việc đến tộc tinh linh là do Phong Tư đề ra.

Hạ thống lĩnh và Hạc gia chủ lúc này chỉ có thể nhìn Phong Tư.

Bình Luận (0)
Comment