Tháng hai Thanh Thị đầu xuân se lạnh,
Sáng sớm lạnh, trời cũng xám xịt, trên đường người đi đường tốp năm tốp ba.
Cô nhi viện Thiên sứ,
Ông lão gác cửa vừa đẩy cửa đã nhìn thấy một túi hành lý đen đặt đó, là ai đánh rơi sao? Nhưng mà ở cô nhi viện lâu rồi, cụ ông nghĩ đến một suy đoán khác càng hợp lí hơn, vội vàng mở khóa kéo.
Sau đó hít hà một hơi, bên trong là một đứa trẻ sơ sinh, nhìn qua chỉ được mấy tháng,
Cụ ông một phen bế hành lý, đi vào bên trong cô nhi viện, gấp giọng kêu, "viện trưởng Hàn, viện trưởng Hàn."
Trong trí nhớ ông, lần cuối có đứa bé bị vứt ở cửa cô nhi việc đã là mười năm trước, đời sống của người dân nâng cao, chính quyền đưa quy định nghiêm khắc về nhân quyền và quyền trẻ em, số lượng trẻ bị bỏ lại cô nhi viện cũng ít hơn, phần lớn trẻ ở đây mất cả cha lẫn mẹ, không nơi nương tựa.
Dựa vào ngân sách quốc gia, nơi nhận trẻ hợp pháp như cô nhi viện thiên sứ càng có điều kiện nâng cao môi trường nuôi nấng lũ trẻ, hiện giờ nuôi thêm một đứa bé nhỏ xíu, cũng không có vấn đề gì.
Bé gái mới được sáu tháng tuổi, nhưng mặt mày tinh xảo lại đáng yêu.
Cụ ông cùng dì Thẩm đi chuẩn bị sữa bột, chờ đứa bé tỉnh lại liền cho nó ăn, trong lòng thầm mắng cha mẹ đứa bé cũng thật nhẫn tâm, em bé xinh đẹp như vậy cũng vứt bỏ được, trời rét căm căm, cũng không cho đứa bé thêm chút quần áo.
Viện trưởng Hàn kinh nghiệm phong phú sau khi xem xét kĩ, quyết đoán nói, "Không đúng, đứa nhỏ này không đơn thuần là bị bỏ rơi đâu, mau báo cảnh sát."
Quần áo trên người đứa bé mới nửa năm tuổi này, tuy nhìn không nhãn hiệu, nhưng chất liệu rất tốt, hiển nhiên là đồ dùng xa hoa, đồng nghĩa với việc gia cảnh không tệ, như vậy, sao có thể dễ dàng vứt bỏ thân sinh cốt nhục?
viện trưởng Hàn hoài nghi có người bắt cóc lừa bán trẻ em, đến nỗi như thế nào lại lưu lạc đến cửa cô nhi viện, chuyện này còn cần bàn thêm.
viện trưởng Hàn báo cảnh sát xong, công an thành phố Thanh Thị cũng rất phối hợp, dù chưa lập án, nhưng vẫn nghiêm túc tra xét, bọn họ tìm được camera quay lại thời điểm đứa trẻ bị đặt trước cửa cô nhi viện, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe màu đen không rõ biển số, dừng khá xa, sau một gốc cổ thụ to đối diện cửa viện, sau đó, một bóng người trùm kín mũ khăn mang theo hành lý, đặt ở cửa cô nhi viện.
Lúc sau người và xe đều đi, biến mất không một dấu vết.
Rốt cuộc là cha mẹ vứt bỏ hay đứa bé này bị lừa bán, bọn họ vẫn chưa biết, nhưng đây là hai phương án khả thi nhất. Với trường hợp này, công an không có nhiều giải pháp, có thể lập án, điều tra xem có tin báo mất tích nào phù hợp không, nếu như trên chiếc xe thần bí màu đen kia là tội phạm buôn người, vậy còn có khả năng chúng là buôn người xuyên biên giới, phạm vi điều tra càng rộng, càng khó kết luận.
Công an nói cho viện trưởng Hàn suy đoán của họ, đã thông tri tới một số các thành phố khác, nếu có kết quả sẽ kịp thời liên hệ với bà, đến nỗi đứa bé, liền trước lưu lại cô nhi viện đi, chờ cha mẹ tìm tới rồi nói sau.
Bất lực trở về, viện trưởng Hàn nhìn đứa bé trong nôi, không khóc cũng không nháo, dì thẩm cùng lão Lâm, cũng chính là ông lão trực ban, càng yêu thích cô bé, tuy rằng cũng không thấy bé cười hay phản ứng lớn, nhưng đưa cho bé một bình sữa, bé đều có thể ngoan ngoãn tu hết sạch.
dì thẩm quan tâm hỏi, "Cục cảnh sát nói như thế nào?"
viện trưởng Hàn thở dài một hơi, lại sờ sờ tay nhỏ của đứa bé, ôn nhu cười, "Con bé về sau ở lại nơi này."
Lâm lão cùng dì thẩm cũng biết rất khó để tìm được cha mẹ cho đứa bé, lúc trước nghe viện trưởng Hàn suy đoán nói đứa bé rất có thể là con cái nhà giàu có bị lừa bán, bọn họ còn thoáng cao hứng, ít nhất cha mẹ đứa nhỏ này còn ở trong nhà ngóng trông. Mà cô nhi viện có tốt mấy, cũng không bằng được tình cảm yêu thương của cha mẹ.
Trong lòng đau mắng đám buôn người đáng giận, không biết hiện tại quốc gia nghiêm khắc trừng phạt sao? Cư nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy.
Lâm đại gia cùng dì thẩm cũng không đề cập tới chuyện này nữa, ngược lại hỏi, "Đứa bé gọi là gì bây giờ?"
"Tên gọi?"
dì thẩm bế bé con, cười nói, "Đúng vậy, nếu đã ở lại cô nhi viện, dù sao cũng phải lấy cái tên đi."
Những đứa trẻ khác ít nhất đều có tên có họ, so với bé con, cái gì cũng không có, thật là đáng thương.
Lâm đại gia ha hả cười nói, "Cùng viện trưởng họ Hàn đi."
Đây là truyền thống trước kia của cô nhi viện.
viện trưởng Hàn nhìn về phía bé gái, đôi mắt nhỏ nhập nhèm, lại ngoan ngoãn mà cắn núm v* cao su, ánh mắt cũng ôn nhu, "Chúng ta lấy một cái biệt danh, gọi là Tiểu Oa đi."
"Tên chính thức đợi cha mẹ bé đến đặt đi, mong bọn họ tới sớm một chút."
Đời trước sống quá thọ, đến đời này mơ mơ màng màng bị cho bú bình, lại bị đặt một cái tên oanh liệt như vậy, Cẩm Vinh vô lực phản kháng, ngậm ngùi nhận lấy cái tên này.
Đợi đến khi biết chữ, cô bèn chủ động nói với Viện trưởng, ta muốn sửa tên, đừng gọi ta là Hàn Tiểu Oa, gọi Hàn Cẩm Vinh nha.
Viện trưởng Hàn cũng cười đáp ứng, còn thực nghiêm túc đưa Cẩm Vinh đi làm hộ khẩu, đăng ký ba chữ Hàn Cẩm Vinh.
Lúc này, Cẩm Vinh cũng tròn ba tuổi.
Ba năm là ranh giới quan trọng, với người làm nghề lâu năm như viện trưởng Hàn, vốn vẫn hi vọng cha mẹ Cẩm Vinh có thể tìm được nơi này, nhưng giờ đã quá ba tuổi, hộ khẩu của Cẩm Vinh cũng chính thức thu vào cô nhi viện.
Lấy ngày sinh nhật của Cẩm Vinh là cái ngày bị ném ở cô nhi viện, viện trưởng Hàn cảm thấy quá tàn nhẫn, không quá tán đồng quyết định này, lấy ngày phải chia lìa cha mẹ làm sinh nhật, quá bi thương.
Cẩm Vinh nắm tay bà, nghiêm túc nói, "Con thấy cuộc đời con chính thức bắt đầu từ hôm nay."
viện trưởng Hàn nhìn Cẩm Vinh vẻ mặt trẻ con trắng nõn đáng yêu lại nói được một câu đứng đắn như vậy, không khỏi cười, lại cũng tôn trọng ý tưởng của cô.
Tuy rằng xuyên đến từ khi là một đứa bé mấy tháng tuổi, hỗn độn không có ký ức, Cẩm Vinh vẫn có thể cảm giác được, thân thế của mình tựa hồ không đơn giản như vậy.
......
viện trưởng Hàn là người tốt,
Người quen biết bà không có ai là không công nhận điều này
Ít nhất trong thời gian sinh hoạt ở cô nhi viện, không có gì làm Cẩm Vinh cảm thấy không vui.
Trừ bỏ không có cha mẹ, trong cô nhi viện, những đứa trẻ ở đây sinh hoạt một chút cũng không kém, thời gian nhàn hạ có thể ở trong vườn hái dâu tây, chơi bùn.
viện trưởng Hàn họ tên Hàn Minh Nhược, mới 40 tuổi, nhưng đã gắn bó với cô nhi viện Thiên sứ 21 năm, dì thẩm vừa làm sủi cảo vừa nói, viện trưởng Hàn từ ngày học đại học đã bắt đầu làm trợ lý viện trưởng ở chính cô nhi viện thiên sứ. Sau khi tốt nghiệp, bà liền trực tiếp lưu lại cô nhi viện, cũng không có suy nghĩ kết hôn sinh con, thực sự coi những đứa trẻ ở đây là con cái mà đối đãi.
Cẩm Vinh không thể không công nhận công sức của bà, cho dù cô và đám trẻ ở cô nhi viện có vẻ có chút không hợp nhau.
Cũng không phải do Cẩm Vinh quái gở, cũng không có đứa bé nào bài xích không thích cô, chỉ là Cẩm Vinh không hợp cùng đám nhãi ranh này hái dâu với nghịch bùn, so với hái dâu, cô thích học trồng dâu tây, phối giống dâu tây hơn. Dù sao bùn cũng rất bẩn.
viện trưởng Hàn rất coi trọng giáo dục tâm lí cho lũ trẻ, sẽ không khiến cho chúng cảm thấy bản thân ở đây có gì phải thua kém những đứa đủ cha đủ mẹ, đồng thời, bà cũng không áp đặt chúng phải làm gì, tỷ như Cẩm Vinh.
Có lẽ là chơi đủ tới bến, lần này Cẩm Vinh an tĩnh hơn nhiều, cũng không biểu hiện cái gì đặc thù.
Nhưng cũng không đồng nghĩa, cô sẽ cùng các bé ngoan đáng yêu hồn nhiên kia đi chơi trốn tìm, chơi một hồi lại truyền thói hư tật xấu cho chúng, thôi đi.
Cũng may viện trưởng Hàn rất dễ dàng tiếp nhận sự khác biệt này, hiểu được tâm lý Cẩm Vinh, bà từ thư viện mượn tới cho Cẩm Vinh rất nhiều sách vở.
Nếu không có bạn chơi cùng, như vậy sách vở, có thể trở thành người bạn tốt không kém.
Chờ Cẩm Vinh đủ mười tuổi, cô liền có thể tự mình đi thư viện.
Những thế giới song song khả năng sẽ có quỹ đạo lịch sử tương đương nhau, tư tưởng con người cũng có chỗ giống, có chỗ khác.
Ở những không gian khác nhau, những con người khác nhau, gặp chung một tình cảnh vẫn có thể đưa ra những quyết định giống hệt nhau.
Cẩm Vinh ở cô nhi viện gợn sóng bất kinh đã mười ba năm,
Sau khi đi học, Cẩm Vinh luôn là học sinh ba tốt, đạt học bổng, là đại diện lên phát biểu mỗi lần khai giảng, luôn là học sinh đứng đầu khối học.
Cô cũng trở thành đại ca của đám trẻ ở cô nhi viện, rất được chúng thần tượng. Học bổng còn tài trợ cho cô nhi viện. Tuy rằng cô nhi viện thiên sứ có chính phủ toàn lực giúp đỡ, nhưng tiền tài trợ có thể làm ba bữa cơm của lũ trẻ thêm đầy đủ, có thể cho chúng những lần đi chơi ngoại thành cũng không tồi.
Tuy rằng xuất sắc, nhưng lại không bộc lộ mũi nhọn, càng sẽ không khác người, khiêu chiến giới hạn.
viện trưởng Hàn là người bình tĩnh nhất, giống như bà luôn biết trước Cẩm Vinh sẽ xuất sắc, sẽ đạt được nhiều thành tựu, bà vì Cẩm Vinh kiêu ngạo, nhưng đồng thời, có sẽ nhắc nhở Cẩm Vinh, "Tiểu Oa rất thông minh, mai sau con sẽ làm được rất nhiều thứ, nhưng nhớ, luôn phải làm một người tốt nhé."
Lo lắng trong lời nói của bà không làm Cẩm Vinh cảm thấy phiền chán, ngược lại nghiêm túc tự hỏi những lời này của viện trưởng Hàn, cẩn thận ngẫm lại, bản thân mình lúc trước không đến mức là người xấu, nhưng hình như cũng chẳng dính dáng được đến hai từ người tốt.
Không chờ Cẩm Vinh suy nghĩ cẩn thận, mình rốt cuộc là người tốt hay người xấu,
Viện trưởng Hàn liền qua đời.
Chương 259 (2)
viện trưởng Hàn mỗi năm đều cùng đám trẻ trong cô nhi viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, còn tích cực cổ vũ tổ chức thể dục vận động, sức khỏe bà rất tốt.
Chỉ là đột nhiên gặp phải tai nạn giao thông.
Cẩm Vinh tận lực làm những việc mình có thể, nhưng dấu vết điều tra đều rất rõ ràng, tai nạn lần này của viện trưởng là ngoài ý muốn mà xảy đến.
Cẩm Vinh không tiếc nuối những chuyện mình làm, chỉ là thoáng cảm thán vận mệnh vô thường.
Người gây ra tai nạn phải ngồi tù, đồng thời bồi thường một khoản tiền lớn cho cô nhi viện, bởi vì viện trưởng Hàn sinh thời ghi trong di chúc, đem toàn bộ tài sản để lại cho cô nhi viện.
Tân viện trưởng họ Tô, bất ngờ là, cô chính là cháu gái viện trưởng Hàn, tên là Tô Hàm, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng bằng cấp rất cao, người cũng thực ưu tú, không ai có thể nghĩ ra cô gái trẻ sẵn sàng từ bỏ lời mời của những tập đoàn, doanh nghiệp lớn để về đảm đương chức viện trưởng cô nhi viện.
Bất quá như vậy cũng tốt, tính cách viện trưởng Tô rất giống dì mình, đám trẻ trong cô nhi viện cũng nhanh chóng làm thân với cô.
tới ngày thứ bảy sau tang lễ, vẫn có rất nhiều bạn bè của viện trưởng Hàn tới chia buồn.
Những ngọn nến trắng điểm xuyết bày biện ở mỗi chỗ.
Bé gái ngồi bên cạnh Cẩm Vinh trong bi thương hàm chứa mong đợi hỏi, "Viện trưởng sẽ lên thiên đường chứ?"
Cẩm Vinh sờ sờ tóc bé gái, "Đương nhiên, bà ấy là người tốt mà."
Đúng, đời này ta nên làm một người tốt đi.
Cho dù là thuận theo một chút tâm nguyện của viện trưởng Hàn.
Nhưng như thế nào mới là một người tốt đây?
Cẩm Vinh nhớ tới chuyện trước đây viện trưởng Hàn từng nhắc đến, người mà viện trưởng Hàn sùng kính nhất chính là cha bà, ông là một quân nhân, cho dù hàng năm đều vắng nhà, ở lại bảo vệ biên cương.
Cẩm Vinh đương nhiên, hơn nữa không chút do dự, cầm đơn đăng ký đi tìm doanh trại bộ đội.
Không thể không nói, việc viện trưởng Hàn ngoài ý muốn qua đời đã khiến kế hoạch của Cẩm Vinh rẽ theo một hướng rất khác.
Nhưng cuộc đời chính là như vậy, đường ngang ngã dọc, vô số hướng phát triển.
......
Cẩm Vinh vừa đến nơi đã bị gác cổng cản lại, không ai sẽ ngốc đến mức bởi vì một lời của cô mà tùy tiện cho cô tiến vào trong.
Cho dù Cẩm Vinh đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ chứng nhận đăng ký, đủ để cho bọn họ buông đề phòng, nhưng một đứa trẻ mười ba, chưa đủ mười bốn tuổi, xuất thân từ cô nhi viện, à, còn là học sinh ba tốt trong trường, sao có thể cứ vậy mà được nhận.
Trưởng quan nhìn nhìn xấp giấy trong hồ sơ, lại nhìn nhìn nữ sinh trầm tĩnh trước mặt, tuy nói lớn giọng nhưng không quá nặng lời, "Trở về đi, tuổi tác của cháu không đạt."
Quân đội chỉ nhận công dân từ mười bảy tuổi trở lên, nếu nhận vào một đứa bé nhỏ tuổi như Hàn Cẩm Vinh, quân doanh của họ liền bị những người khác chọc cho, nhỏ như vậy cũng chẳng làm được chuyện gì.
"Học tập cho tốt, về đi, sau lại nói." Trưởng quan sờ sờ cằm, thấy Cẩm Vinh là con ngoan trò giỏi, thành tích tốt, cũng khoan dung vài phần, gã cũng không phải không hiểu trào lưu giới trẻ ngày nay, nhưng gã biết, đám nhóc con cấp hai chuyện gì cũng có thể làm ra được.
"Cháu rất lợi hại." Cẩm Vinh nhìn vào mắt trưởng quan, nhắc lại một lần, "Hơn nữa năng lực học tập cũng rất lợi hại."
Cuối cùng trưởng quan không biết vì sao mình lại thỏa hiệp, nhưng không phải đáp ứng với cô bé, mà là quyết định để cho đứa nhóc này biết khó mà lui.
Trưởng quan cũng không mang cô đi vào, mà mang theo Cẩm Vinh tới một cái trường bắn vắng vẻ ở bên ngoài.
Bên trong trường bắn còn một vài sĩ quan mặc quân phục đang luyện tập, thấy trưởng quan bước vào, mang theo một bé gái, rõ ràng là một nhóc con học cấp hai, càng thêm tò mò. Sau khi bị trưởng quan trừng mắt một cái, tất cả đều không dám nhìn loạn, tùy tiện cười.
Trưởng quan lại nhìn về phía Cẩm Vinh, cằm khẽ nâng một chút, "Dám cầm súng không?"
Cẩm Vinh gật gật đầu, cầm lấy khẩu súng hơi luyện tập từ tay trưởng quan, khẩu súng khá nặng so với thân thể cô, sau đó, trưởng quan chỉ vào một tấm bia ngắm ở xa, "Nhắm vào hồng tâm của tấm bia kia, cố gắng bắn càng sát càng tốt."
"Được." Cẩm Vinh nhấp môi nói.
Trưởng quan nhìn cô một cái, tư thế cầm súng không sai, nhưng không phải tư thế thích hợp nhất để giảm lực phản, rốt cuộc cô bé chưa từng trải qua huấn luyện, nhưng dáng vẻ bình tĩnh khi cầm súng rất đáng khen ngợi, mỗi năm tuyển tân binh, có những người run bần bật, cầm không nổi súng.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bên tai đã vang lên vài đợt tiếng súng.
Cẩm Vinh buông súng, biểu tình bình tĩnh.
Trưởng quan nhìn phía bia ngắm, chỉ thấy một lỗ hổng, cũng có nghĩa là mấy lần bắn đều chỉ trúng đúng một vị trí, đó là vị trí hồng tâm, cho dù đây là súng hơi, độ chuẩn xác này vẫn khiến người thán phục.
"Dùng súng của ta." Trưởng quan không cần nghĩ ngợi nói, đồng thời dùng khí thế chắn những lời nói của đám người bên cạnh.
Cùng lắm thì viết thêm mấy tờ báo cáo, trưởng quan thầm nghĩ.
Cẩm Vinh cũng không hỏi vì sao, có lẽ là nghi ngờ vì sao một học sinh cấp hai lại có thể bắn chuẩn xác như vậy, thậm chí là nghi ngờ lai lịch của cô. Trong quá trình lần này, những người khác không còn thờ ơ mà nín thở khẩn trương nhìn theo.
vẫn như vậy, chuẩn xác đến kinh người.
Cho dù là súng hơi hay súng thật, tựa hồ với nhóc tì này mà nói, cũng không có gì khác nhau.
"Có thật là lần đầu cầm súng không, nhóc tên là gì?" Trưởng quan giọng nói dồn dập.
Cẩm Vinh không nhanh không chậm mà trả lời, "Hàn Cẩm Vinh."
"Nhóc nói vì sao phải làm quân nhân?"
Cẩm Vinh nghiêng nghiêng đầu, "Phúc lợi tốt?"
"Không phải cái này......" Trưởng quan cũng mặc kệ lý do của Cẩm Vinh là cái gì, "Vô luận như thế nào, nhóc ở lại."
Cẩm Vinh khóe môi hơi cong lên, một đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch có thể cầm súng, không cần nói thêm gì, họ chắc chắn sẽ giữ cô lại.
Cơ hồ một buổi trưa, Cẩm Vinh tiếp tục được kiểm tra khả năng dùng vũ khí,, vô luận là loại súng nào, chẳng sợ những lần bắn đầu chưa thuần thục, về sau đều có thể nhanh chóng kiểm soát.
Mà từ bên ngoài trường bắn, đến bên trong trường bắn chuyên dụng, cũng càng nhiều người thấy Cẩm Vinh.
"Đồng trưởng quan, ông đào người từ chỗ nào ra vậy?" Rất nhiều người không khỏi vây quanh kích động mà truy vấn.
Đồng trưởng quan Đồng Viễn: "......"
Có thể nói là người tự đưa tới cửa?
Thể lực không hơn người bình thường là bao, nhưng dùng súng quá thành thục, bất kể là loại súng nào, ngoài luyện tập, đây có lẽ là khả năng trời cho, là năng khiếu.
......
Tốc độ xử lý của quân doanh rất kinh người, đêm đó họ liền đến cô nhi viện thiên sứ xử lý thủ tục, hộ khẩu, hồ sơ, mọi thứ được làm nhanh chóng trong 2 ngày tiếp theo.
Người kế nhiệm của viện trưởng Hàn là Tô Hàm, đừng nhìn vẻ ngoài hiền hậu, cô thực tế rất cố chấp, sẽ không vì trưởng quan là lính mang quân hàm cao mà dễ dàng thỏa hiệp.
"Ta muốn nói chuyện riêng với Cẩm Vinh trước."
Đồng trưởng quan sờ sờ cằm, rốt cuộc việc trưởng cô nhi viện thiên sứ cũng là người giám hộ của Hàn Cẩm Vinh, liền rời khỏi phòng, chỉ còn lại Cẩm Vinh và viện trưởng Tô.
Trước kia Tô Hàm từng đến thăm cô nhi viện khi Hàn viện trưởng còn tại nhiệm, đã gặp qua Cẩm Vinh, hơn nữa ấn tượng với cô bé cũng khắc sâu.
Bản thân Tô Hàm đã rất ưu tú, nhưng so với đứa trẻ Hàn Cẩm Vinh kia, tựa hồ vẫn là kém rất nhiều.
Viện trưởng Hàn luôn cười nói, Cẩm Vinh là một đứa trẻ ngoan, Tô Hàm cũng nghĩ vậy, muốn tiếp tục chăm sóc tốt cho cô bé, để cô bé trưởng thành, trở nên thật ưu tú.
Nhưng khả năng độc lập tự chủ của Cẩm Vinh vượt quá sức tưởng tượng của cô, Cẩm Vinh lại tự mình làm ra một quyết định lớn như vậy.
Tô Hàm khẽ vuốt bả vai Cẩm Vinh, hỏi, "Vì sao em lại quyết định như vậy?"
Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Vì tâm nguyện của viện trưởng Hàn, em muốn thử con đường này."
Cô biết viện trưởng Hàn cũng giống như mẹ mình, nhất là với con cái, bà luôn mong con có thể lớn lên trở thành một người tử tế.
Tô Hàm có lẽ chưa thể khoan dung, thấu hiểu cho người khác như Viện trưởng Hàn, nhưng cũng là một người đã từ bỏ cơ hội mà nhiều người hâm mộ, đi vào cô nhi viện làm việc, cho nên chẳng sợ Cẩm Vinh từ bỏ cái gọi là tiền đồ tốt đẹp, cô cũng sẽ không dị nghị, can thiệp vào.
Cô chỉ muốn xác nhận xem đây có thực sự là quyết định của Cẩm Vinh. Mội người có một con đường riêng, quyết định là phụ thuộc vào chính bản thân mình.
"Vậy được rồi." Tô Hàm ôn nhu cười, cực kỳ giống viện trưởng Hàn trước kia, "Nếu em đổi ý, lúc nào cũng có thể quay lại đây."
"Vâng." Cẩm Vinh không chút nghĩ ngợi đáp.
Cẩm Vinh rời đi, tạm biệt lão Lâm, dì thẩm, mọi người nghe thấy việc Cẩm Vinh sẽ dừng việc học cũng không nói gì, tạm biệt cả lũ nhóc, nhắc nhở chúng nghe lời viện trưởng Tô, nghiêm túc đọc sách.
Nhìn về hướng nam tòa nhà chính, bãi đất trống ở đó sắp xây dựng thư viện, ngân quỹ trích từ tiền bồi thường từ tai nạn của viện trưởng Hàn.
Về sau cô nhi viện sẽ có thư viện, sân chơi riêng.
Cẩm Vinh không có chút lưu luyến nào trong lòng, bước lên chiếc xe quân dụng màu đen.
Chương 260 (3)
Cẩm Vinh bắt đầu tiến vào quá trình huấn luyện, dù nhỏ tuổi cũng không được đối xử đặc biệt, ở ký túc xá chung với mọi người.
Bạn cùng phòng thấy cô còn nhỏ, có chút tò mò nhưng phần lớn là xa cách, cơ bản thời gian huấn luyện quá mức nặng nề, cũng không có quá nhiều thời gian cùng người tuổi chênh lệch quá lớn giao lưu cảm tình.
Mỗi ngày huấn luyện trôi qua rất bình đạm, bởi vì thể chất kém xa những người khác, căn bản trong kế hoạch ban đầu Cẩm Vinh không hề có ý định vào quân đội. Ở thế giới này cũng không có gì nguy cơ ảnh hưởng đến sinh tử, Cẩm Vinh càng không nghĩ hành xử khác người, thân thủ miễn cưỡng có thể ứng phó biến cố trong đời sống hàng ngày là đủ.
Cũng may quyết định phá cách tuyển cô không phải là do đánh giá cao khả năng về thể chất, các trưởng quan là coi trọng kỹ năng xạ kích, khả năng bắn súng, muốn bồi dưỡng cô thành tay súng thiện xa, cho nên không quá kì vọng, đủ tiêu chuẩn là được.
Nhưng không nghĩ tới chính là, một tháng này, tân binh nhỏ tuổi nhanh chóng bắt kịp chương trình, thành tích thể chất đạt chuẩn, thành tích văn hóa cực kỳ tốt, đặc biệt là các môn thực hành như thí nghiệm.
Thành tích như vậy khiến cho bên trên chú ý.
Nhóm trưởng quan huấn luyện báo cáo thành tích lên trên, khiến cho cao tầng nhận ra, tân binh này còn rất nhiều tiềm năng, phải bồi dưỡng cô bé, ngày sau càng có nhiều vị trí cô bé có thể đảm nhận.
Cẩm Vinh còn không biết, mình càng ngày càng cách xa mục tiêu ban đầu.
Lúc này, cô vừa huấn luyện xong, nằm dài trên giường trong ký túc xá, đầu vừa gội đã đi nằm làm cho gối đầu cũng ẩm theo, ở trong cô nhi viện sống đầy đủ sung sướng, đến đây chính ra lại khổ hơn nhiều.
Không quá mấy tháng, Cẩm Vinh liền nhận được lệnh điều khỏi đi một quân khu khác, nhận được mệnh lệnh cũng không chỉ có một mình cô mà cũng có những người khác, nam có nữ có, bọn họ đều thuộc quản lý của Đồng trưởng quan. Cô cũng không hỏi vì cái gì, trong quân đội, phục tùng mệnh lệnh là tuyệt đối.
Bọn họ rời Thanh Thị đến một quân khu khác, huấn luyện so với lúc trước còn vất vả hơn, cơ hồ muốn lấy nửa cái mạng người.
Nhưng học sinh ba tốt Cẩm Vinh không hề xuống thành tích mà càng ngày càng ưu tú.
Mấy năm huấn luyện cứ như vậy mà trôi qua, đồng bạn cũng thay đổi mấy lứa, rồi đến những nhiệm vụ đầu tiên, thứ hai, thứ ba.
Những nhiệm vụ được giao phó, cô đều nghe theo an bài, nghiêm túc chấp hành.
......
Thời gian là thứ vô tình, có thể làm người quên đi nhiều thứ.
Yến Thị,
Trong một quán cà phê nhỏ, đằng sau quầy bar là một người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ là chủ tiệm, thực ra nói trẻ cũng không phải, người này không có cảm giác ngây ngô nhưng cũng không có vẻ thành thục trải đời của tuổi 30, vừa vặn ở giữa.
Đặc biệt, anh chủ tiệm còn đang chơi dở một ván game, say sưa ra trận, chém giết máu chảy thành sông.
Anh chỉ thiếu điều cầm điếu thuốc lên hút, cũng may là chưa, quán cà phê thường ngày vắng khách, trung bình một ngày đón hai ba người chủ tiệm lại còn hút thuộc, vậy thật là thiếu đạo đức nghề nghiệp.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cuối cùng cũng có người mở hàng rồi, anh bỏ mặc đồng đội, nhìn về phía cửa niềm nở, "Chào mừng quý khách."
Nhìn rõ người bước vào là ai, chủ tiệm không khỏi ngỡ ngàng.
Hàn Cẩm Vinh.
......
Nhìn người trước mặt với trang phục tối màu cùng mái tóc chấm vai, chủ tiệm họ Nhậm tên Tảo, năm nay 27 tuổi bắt đầu hồi tưởng.
Lần cuối gã thấy Hàn Cẩm Vinh, đại khái là 5 năm trước đi.
Khi đó Hàn Cẩm Vinh hai mươi tuổi, Nhậm chủ tiệm cũng vẫn là một quân nhân, miễn cưỡng có thể nói là đồng bạn với Hàn Cẩm Vinh.
Nhưng được hai năm, cha đổ bệnh nặng, Nhậm Tảo vì vậy mà xuất ngũ.
Nhậm Tảo hoảng hốt chớp mắt, nghe tiếng gọi của Hàn Cẩm Vinh mà bừng tỉnh lại.
Cái tên gã nghe đến bao nhiêu lần cũng vẫn thấy kì lạ, gã là dân thành thị, nhà cách biển hàng trăm cây số, có điều lại bị lấy tên là cây "Tảo", nguyên nhân cũng vì Nhậm phu nhân cực kỳ thích ăn các món từ tảo biển, lão cha liền vung tay lấy cho con trai đầu lòng cái tên như vậy để thể hiện tình yêu với mẹ hắn.
Nhưng Nhậm Tảo một chút cũng không thích cái tên này, thậm chí căm thù đến tận xương tuỷ, đặc biệt là sau khi nhập ngũ, làm nhiệm vụ ở biển một năm. Cho đến bây giờ, bàn ăn nhà họ Nhậm vẫn rất ít khi xuất hiện các sản phẩm hải sản.
"Về lúc nào?" Nhậm Tảo nhìn người kia chậm rãi kéo ghế ngồi xuống.
"Vừa về nước được một thời gian."
"Nếu không phải Đồng trưởng quan, có phải cậu định làm lơ tôi luôn." Nhậm Tảo như tức phụ nhỏ oán trách, "Tốt xấu chúng ta cũng đồng cam cộng khổ với nhau năm tháng trời."
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, cũng tự nhiên mà dựa vào sô pha, "Tôi đến rồi còn gì nữa?"
"Hơn nữa cũng chưa về được bao lâu, mới hai ba tháng thôi, còn chưa quen với sinh hoạt ở đây."
Cẩm Vinh nhìn quán cà phê nhỏ, toàn bộ không gian là khoảng 50 mét vuông, trang hoàng bố trí không tệ, khu này kinh doanh không tệ.
"Cậu mở quán được lâu chưa?"
Nhậm Tảo trước kia cũng đã nói, đam mê của hắn chính là quay về Yến Thị mở một quán cà phê, gặp gỡ một cô gái xinh xắn hòa nhã, rồi bọn họ sẽ cùng tiến thêm một bước, cùng nhau xây dựng gia đình riêng của hai người. Giấc mơ này hắn ấp ủ từ ngày còn là một thiếu nam, năm 17 tuổi, đến bây giờ đã là một đại thúc, giấc mơ vẫn chưa hoàn thành.
Nửa đầu coi như đã thành công, nửa sau còn phải suy xét thêm.
"Cửa hàng này là mua cho lão bà tương lai." Nhậm Tảo hài hước nói, "Bây giờ khách khứa đến thăm đều là hoa đã có chủ, đâu có ai thèm để ý đến tôi."
Nhậm Tảo giờ mới nhớ ra công việc chính, nhanh nhẹn pha một ly cà phê, thuận tiện treo bảng tạm nghỉ, thân là chủ tiệm, đương nhiên có quyền lợi tùy hứng..
"Nhưng mà sau cậu lại ở Yến Thị?" Nhìn vẻ ngoài của Cẩm Vinh, Nhậm Tảo liền biết cô đang không làm nhiệm vụ, bằng không gã cũng sẽ không hỏi nhiều, Đồng trưởng quan không nói gì nhiều, chỉ nói rằng, Cẩm Vinh hiện tại đang ở Yến Thị.
"Tôi xuất ngũ rồi." Cẩm Vinh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, cốc cà phê trên tay Nhậm Tảo cũng run lên, cũng may tay đủ chắc, không lộ dấu vết, vững vàng đặt ở trước mặt Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh từ trước đến nay không nói giỡn, Nhậm Tảo cũng rất hoài nghi đây là giả, kinh ngạc trong mắt nhanh chóng tiêu tán, "Xuất ngũ? Xuất ngũ cũng tốt."
"Bất quá, những người đó vậy mà để cậu rời đi." Nhậm Tảo như nhớ ra điều gì, cười nói.
Cẩm Vinh thong thả ung dung mà nhẹ nhấp một ngụm cà phê, "Cậu không phải cũng rời đi sao?"
Nhậm Tảo tùy ý ngồi xuống, tính tình gã vẫn như thế, vui vẻ sảng khoái nói, "Tôi khác chứ, tôi làm hỏng việc có phải một hai lần đâu, tôi đi rồi trưởng quan ăn mừng không kịp."
Nhậm Tảo cũng không hề hỏi đã xảy ra chuyện gì, là mệnh lệnh từ bên trên hay là Cẩm Vinh tự mình quyết định, chỉ hỏi han gần đây cô sống thế nào.
"Tôi làm nghiên cứu sinh ở đại học S." Quân đội có nhiều ưu đãi đặc thù với nhân tài, ví dụ như được tuyển thẳng, hồ sơ cũng là bọn họ chuẩn bị cho.
"S đại à, khá tốt, chẳng sợ đổi nghề cũng là lợi hại." Nhậm Tảo thuận tiện hồi ức một chút chuyện cũ, "Năm đó nếu tôi có đầu óc thi được vào trường đại học S, cha mẹ đã chẳng tống vào quân đội làm gì."
"Hối hận không?" Cẩm Vinh lược nghiêng đầu hỏi, không biết hỏi chuyện vào đại học, hay chuyện nhập ngũ.
Nhậm Tảo cười cười, "Không biết, nhưng hiện tại khá tốt, bồi hai lão nhân gia, rốt cuộc họ cũng chỉ có một đứa con trai này."
Cẩm Vinh gật gật đầu, Nhậm Tảo không giống cô, là cô nhi không có vướng bận.
"Cậu thì sao, làm việc lâu ngày, tốt nhất vẫn nên đi gặp bác sĩ tâm lý nói chuyện, nghe tư vấn xem," Nhậm Tảo nửa đùa nửa thật nói.
Bọn họ tuy không có hậu sang chấn nặng như những người ở tiền tuyến, nhưng cũng không sai đi đâu, Nhậm Tảo cũng từng tham gia một vài công tác nguy hiểm, chưa nói đến nhân tài được trọng dụng như Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Bỏ đi, dù sao chuyên ngành tôi học ở trường cũng là tâm lý học."
Nghe vậy, Nhậm Tảo cũng không nói gì, luận tố chất tâm lý, Hàn Cẩm Vinh tuyệt đối là người xuất sắc nhất gã từng gặp.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên một trận xôn xao, từ cửa kính nhìn ra ngoài có thể thấy một kẻ đội mũ bảo hiểm màu vàng đang giành giật với người phụ nữ, bà hét lên, "Cứu với, cướp ——"
Nghe thấy thanh âm này, Nhậm Tảo cũng không quay đầu lại liền cất bước lao ra khỏi cửa hàng, cùng lúc này, tên cướp thành công giành lấy chiếc túi, rì ga mà phi đi.
Tính tình người này không đổi thay chút nào, ra tay làm việc nghĩa liền mặc kệ cửa hàng, Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, bình tĩnh lấy một cuốn tạp chí, coi như giúp bạn trông cửa hàng.
Tuy rằng Nhậm Tảo dùng chân, kẻ cướp đi xe máy, nhưng không chút lo lắng cho Nhậm Tảo.
Mà Cẩm Vinh suy đoán không sai biệt lắm, Nhậm Tảo tuy không ở quân đội, nhưng ngày thường cũng không lơ là tập luyện, mặc nguyên chiếc tạp dề trên người đuổi theo. Kẻ cướp kia nhìn nam nội trợ đuổi theo mình cũng kinh hoảng, Nhậm Tảo từ lúc nào đã nhặt được một vỏ lon trong tay, chuẩn xác mà ném về phía hắn.
Chiếc vỏ bay thằng về phía tên cướp làm hắn mất phương hướng mà té ngã, ngã rồi còn cố gắng cầm túi chạy, đáng tiếc Nhậm Tảo nhanh chóng một quyền đánh qua, tên cướp lăn quay trên mặt đất.
"Cũng không nhìn xem lão tử trước đây làm gì." Nhậm Tảo cười lạnh nói,
Tên cướp che mặt ôm đầu, thầm nghĩ ta thật sự không biết ngài trước kia từng làm gì nha, hu hu.1
Nhậm Tảo cũng không có ý muốn dây dưa thêm, cầm lấy túi xách của người phụ nữ kia, thuận tiện cầm điện thoại chuẩn bị báo nguy.
Lúc này, một chiếc Lincoln màu đen cũng ngừng ở đầu hẻm, xuống xe là một phụ nữ đứng tuổi, khí chất thong dong, tuy rằng có thể nhìn ra được tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, cả người toát lên vẻ ôn hòa mà quý phái, bà cảm kích nói
"Thật là cảm ơn cậu, giúp tôi đoạt lại chiếc túi.."
Chương 261 (4)
Nhậm Tảo nhìn người trong như bảo tiêu đứng sau nữ sĩ này, vừa thấy chính là quý nhân, nghĩ thầm không có mình, mấy tên cướp vặt này cũng không chạy thoát được.
Nơi bắt tội phạm cách quán cà phê không xa, cảnh sát khu này đều là anh em với Nhậm Tảo, hắn đem tên cướp giao cho cảnh sát, sau đó ghi biên bản là xong.
"Dì à, thật sự không cần, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì." Nhậm Tảo đẩy cửa quán cà phê, tuy vị nữ sĩ bị cướp túi này thoạt nhìn qua thân phận không đơn giản, nhưng hắn cũng không tính toán muốn hồi báo.
Vị nữ sĩ kiên trì nói, "Người tốt như cậu, nhất định tôi phải bày tỏ lòng cảm tạ."
"Cậu quay lại rồi hả." Cẩm Vinh buông tạp chí trong tay, nhìn về phía cửa quán cà phê, đồng thời thấy được người phụ nữ đang muốn cảm tạ Nhậm Tảo.1
Thư Thiển Dư hôm nay chỉ là vừa vặn đi ngang qua, muốn vào cửa hàng mua chút bánh kem, chỉ mất một lát, bèn bảo vệ sĩ ngồi lại trong xe, không cần theo vào, kết quả vừa xách bánh kem ra khỏi cửa hàng đã gặp phải cướp.
Cũng may có một cậu trai trẻ dũng cảm hiệp nghĩa, giúp bà lấy lại túi xách, còn chế phục kẻ cướp.
Thư Thiển Dư muốn cảm tạ đối phương, người thanh niên này lại vẫy vẫy tay cự tuyệt, ngược lại khiến bà càng muốn cảm tạ đối phương. Không nghĩ tới lại chạm mặt một người khác.
Hàn Cẩm Vinh.
Thư Thiển Dư thực chất không biết cô gái ngồi trước mắt mình mang tên Hàn Cẩm Vinh.
Nhìn vị nữ sĩ này biểu tình từ kinh hỉ đến bi thương trong nháy mắt biến hóa nhiều loại cảm xúc, Nhậm Tảo cũng mờ mịt không theo kịp, mà Thư Thiển Dư đã tiến đến gần sô pha, cầm lấy cánh tay Cẩm Vinh, "Tiểu...... Tiểu Ngải."
Hứa Tiểu Ngải, đứa bé bị người bắt đi từ ngày còn nằm trong nôi, đứa con duy nhất của bà.
Cẩm Vinh ở trong lòng không tiếng động thở dài, đem Thư Thiển Dư bàn tay đang nắm thật chặt của bà gạt xuống.
Sau đó nở một nụ cười không mất lễ phép nói, "Dì à, dì hẳn là nhận sai người."
......
Thư Thiển Dư không ở lại quán cà phê bao lâu, bởi vì Cẩm Vinh rất nhanh liền rời đi.
Nhậm Tảo bưng một tách cà phê đến, ôn hòa cười nói, "Vị khách kia đã tính tiền đi rồi."
Quán cà phê của hắn có cửa sau, Nhậm Tảo cũng biết Hàn Cẩm Vinh không thích phiền toái, cho nên cũng không hỏi nhiều, chỉ cho cô cửa sau.
Nhìn kỹ Thư Thiển Dư, mặt mày thật đúng có vài phân tương tự, đặc biệt là cùng Cẩm Vinh đối chiếu lên.
Thư Thiển Dư nghe nói Cẩm Vinh đã đi rồi, cũng thất hồn lạc phách rời khỏi quán cà phê, việc cảm tạ Nhậm Tảo cũng liền quên.
Trở lại Hứa gia, Thư Thiển Dư vội vã đem chuyện hôm nay nói cho cho chồng Hứa Hiếu Cảnh, còn có người Hứa gia.
Những người khác càng cảm thấy Thư Thiển Dư gặp ảo giác, chỉ là một người hơi giống nàng mà thôi, sao có thể trùng hợp là Hứa Tiểu Ngải.
Thậm chí hoài nghi đây là âm mưu nhằm vào Hứa gia, trong kinh thành ai không biết Hứa gia phu nhân hơn hai mươi năm lạc mất một đứa con gái, những năm gần đây người muốn trục lợi cũng không ít, nói không chừng là một kẻ lừa đảo.
Thư Thiển Dư càng kiên trì, khẳng định người kia là Tiểu Ngải của bà, giống nhau như vậy, thật giống như vận mệnh chú định, nói cho bà đó chính là con gái đã thất lạc lâu năm.
Hứa Hiếu Cảnh tuy rằng không tin, nhưng cũng nguyện ý vì "áo giác" của thê tử mà điều tra, mục đích làm muốn bà an tâm.1
Ông có thể lý giải tâm tình này của vợ, chuyện lúc trước không thể nói rõ, cũng vì sai lầm năm đó, bọn họ mấy năm nay không có phúc sinh con cái.
Mà này đó đều phát sinh từ một người mà ra, lại không thể làm gì đối phương, trong mắt Hứa Hiếu Cảnh xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Thư Thiển Dư không biết suy nghĩ trong lòng trượng phu, chỉ là đơn thuần hy vọng tìm lại được con gái thất lạc Hứa Tiểu Ngải, đền bù tình cảm mẹ con thiếu hụt những năm này.1
......
Cẩm Vinh về tới trường học, cô được an bài chính là ký túc xá đơn, bốn bề thanh u yên lặng, điều kiện rất tốt, sạch sẽ đơn giản.
Cẩm Vinh rất hưởng thụ cuộc sống vườn trường, đi học, thư viện, nhà ăn, sinh hoạt ở trường đơn giản mà bình thản, cũng không bài xích kết giao bạn bè, việc học tiến triển rất suôn sẻ.
Nguời Hứa gia hiển nhiên không bình tĩnh như vậy được, vì một câu của Thư Thiển Dư, bọn họ tra xét vài ngày, kết quả thế mà không tìm được gì.
Bọn họ đầu tiên là tìm được quán cà phê của Nhậm Tảo, Nhậm Tảo buông tay, cái gì cũng không biết, chỉ là một vị khách thông thường mà thôi.
Nghe lời giải thích của Nhậm Tảo, người kia ánh mắt như lưỡi dao, dò xét hắn, giống như có thể lột ba tầng da hắn ra xem mọi chuyện thực sự là như thế nào.
Nhậm Tảo tiếp nhận danh thiếp từ tay đối phương, nhìn qua cái tên " Hứa Triệu Cảnh " trên danh thiếp xong, Nhậm Tảo trong lòng lắp bắp kinh hãi.
Hứa gia, khó trách cao cao tại thượng như vậy, thủ đô cũng chỉ có một cái Hứa gia đi.
Nhưng Hàn Cẩm Vinh vì sao lại có quan hệ với bọn họ, Nhậm Tảo trong lòng hiện lên nghi hoặc, nhưng cũng không liên quan, Nhậm Tảo mặt không đổi sắn nói dối.
Cho dù có tin tưởng lời nói của Nhậm Tảo hay không, Hứa Triệu Cảnh cũng không có biện pháp gì, đại tẩu được tiểu tử này giúp đỡ, Hứa Triệu Cảnh tự nhiên không có khả năng làm khó Nhậm Tảo, nếu không đại tẩu còn chưa nói gì, đại ca liền xử hắn trước.
Dấu vết của Hàn Cẩm Vinh ở quán cà phê đều bị Nhậm Tảo rửa sạch sạch sẽ, gã xuất thân từ đâu chứ, làm tự nhiên lưu loát, làm người nhìn không ra.
Hơn thế, Nhậm Tảo sẽ không tự tiện phỏng đoán quan hệ của Cẩm Vinh cùng thái thái giàu có kia, sau đó tự cho là đúng làm cái gì thúc đẩy gia đình xa nhau lâu ngày đoàn tụ.
Đối với những người bọn họ, tùy tiện là không thể.
Mà hắn cũng không lo lắng Cẩm Vinh, chỉ cần cô không muốn, ai cũng không thể tìm không thấy cô, cho dù là đây là thủ đô, địa bàn Hứa gia.
Thư Thiển Dư lại là nhiều lần nằm mơ, càng là tìm không thấy người ngày đó, bà càng tin tưởng đó là con gái bà. Năm đó bà cho rằng đứa bé bị mang ra nước ngoài, lại có Hiếu Cảnh an ủi, mới dần dần bình phục nỗi bi thương mất con.
Nhưng hiện giờ hi vọng xuất hiện, bà có thể nào không kích động.
Thấy thê tử như vậy, đệ đệ điều tra không thu hoạch được gì, thậm chí tìm không thấy người này xuất hiện ở kinh thành, Hứa Hiếu Cảnh cũng có chút hoài nghi.
Vô luận thực sự là nữ nhi, hay là âm mưu nhằm vào Hứa gia, chỉ có điều tra rõ ràng mới có thể an tâm.
Xem ra chỉ có thể từ chuyện xưa năm đó một lần nữa tra lên.
......
Lại một ngày vắng khách, Nhậm Tảo gặp lại Hàn Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh đương nhiên sẽ không bởi vì sự kiện kia, mà không tới quán cà phê, Nhậm Tảo cũng nhắc nhở Cẩm Vinh việc Hứa gia tới hỏi chuyện của cô.
"Cậu có dính dáng gì đến Hứa gia à?" Lấy quan hệ của Nhậm Tảo cùng Cẩm Vinh, hỏi câu này cũng không quá đáng, hơn nữa Nhậm Tảo cũng khá tò mò thân thế Cẩm Vinh, hắn biết đối phương là cô nhi, mà Hứa gia đích xác cũng mất một đứa con.
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, "Tôi lớn lên trong trại mồ côi ở Thanh Thị, cậu nghĩ thế nào?"
Nhậm Tảo nhìn như chân tay thô ráp, nhưng kỳ thật tâm tư tinh tế, lập tức hiểu rõ ý Hàn Cẩm Vinh.
Căn cơ Hứa gia đều ở kinh thành, một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi ở cô nhi viện ở một thành phố phương nam có thể có dính dáng gì, Lại nói, lấy thế lực của Hứa gia, muốn tìm lại một đứa trẻ còn có thể tìm không thấy đâu, chỉ sợ căn bản không thèm đi tìm. Đơn giản là ân oán hào môn, gia tộc tranh đấu.
Nhậm Tảo cũng không nhắc tới đề tài này nữa, tuy rằng có chút đáng tiếc bạn tốt không gặp được cha mẹ tốt, nhưng cũng không lo lắng cô sẽ vì điều này mà buồn rầu. Sinh tử đều trải qua, còn sẽ nghĩ ngợi chút việc nhỏ này?
Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Lần này tôi tới chia tay cậu."
Nhậm Tảo kinh ngạc hỏi, "Cậu lại muốn đi đâu?"
Cẩm Vinh mặt mày cười đến cong cong, "Đương nhiên là về thăm nhà."
"Nhà?" Bởi vì vừa nhắc đến Hứa gia, Nhậm Tảo nhất thời không phản ứng lại, nhưng thực mau liền nhớ tới " nhà" trong lời Cẩm Vinh là nơi nào.
Trong lòng Hàn Cẩm Vinh, nơi duy nhất có thể gọi là nhà, hẳn là chính là cô nhi viện thiên sứ nơi cô từng sinh sống mười ba năm.
"Nhanh như vậy đã đi? Không tới chào ba mẹ tôi một cái?" Nhậm Tảo lộ ra một nụ cười càn rỡ, phỏng chừng không ít cô gái bị nụ cười này dọa sợ.
Cẩm Vinh ôn hòa nói, "Tôi mang chút quà đến này, cậu gửi lời chào giúp tôi."
"Cậu không gặp bọn họ một lần, để bọn họ biết mặt mũi ân nhân cứu mạng con trai họ."
Hàn Cẩm Vinh đã cứu hắn, hơn nữa là rất nhiều lần.
Ở trên biển, mênh mông đen kịt, mây mù sương giăng,
giữa nơi tứ cố vô thân, bị vây bởi địch nhân, rét lạnh, đâu đâu cũng là nguy cơ đe dọa tính mạng người, thời khắc Hàn Cẩm Vinh xuất hiện kia, tất cả đều biến mất.
Nhậm Tảo sẽ không cảm giác được cứu vớt từ tử vong, cảm giác được thở thôi cũng thật tốt đẹp.
Đối hắn mà nói, Hàn Cẩm Vinh từng là chiến hữu, cũng là bạn thân.
Cẩm Vinh cuối cùng cũng không đáp ứng Nhậm Tảo đến nhà hắn ăn một bữa cơm, con trai nhiều lần lâm vào nguy hiểm, nói đến sẽ chỉ làm cha mẹ càng khổ sở.
Cha Nhậm Tảo năm ấy bệnh nặng, nói không liên quan đến việc này là không đúng, cha mẹ nhà ai mấy năm không gặp không nghe được tin tức của con mà chả sốt ruột.
Cẩm Vinh mấy năm nay bằng hữu rất nhiều, nhưng người như Nhậm Tảo, sau khi xuất ngũ sau đổi sang hẳn một công việc mới, thực sự rất ít, nhưng cô cũng càng nguyện ý tới chỗ Nhậm Tảo, ở nơi này con người càng dễ thả lỏng.
Sau khi hoàn thành thủ tục xin nghỉ phép, Cẩm Vinh liền lên máy bay về Thanh Thị.1
Chương 262 (5)
Mười hai năm thời gian, Thanh Thị biến hóa rất lớn, thành phố này như sống lại, phát triển nhanh chóng, đuổi theo bước chân của thời đợi.
Rất nhiều công trình bị phá bỏ, cải tạo, nhưng cũng có rất nơi bảo tồn, tỷ như viện bảo tàng, thư viện, lại tỷ như cô nhi viện thiên sứ.
Cẩm Vinh một tay cắm trong túi, nhìn Tô Hàm chơi đùa với lũ trẻ,
Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt theo dõi mình, Tô Hàm giương mắt nhìn lên,
Cẩm Vinh hướng nàng khẽ cười cười, "Đã lâu không gặp, tô viện trưởng."
Không ai có thể thay thế được bóng dáng" viện trưởng Hàn ", nhưng cũng giống như với lũ trẻ hiện tại ở cô nhi viện, không ai có thể tốt với bọn chúng như viện trưởng Tô.
Cô nhi viện tựa như mái nhà che chở nhưng tâm hồn non trẻ, tiễn đi một lứa, lại nghênh đón một lứa mới.
Cẩm Vinh hẳn là một trong những đứa trẻ khiến Tô Hàm ấn tượng sâu nhất.
Tuy rằng không phải do mình nuôi nấng, nhưng Tô Hàm chứng kiến Cẩm Vinh lớn lên, trưởng thành
Lâm đại gia gia đã qua đời từ vài năm trước,
Tuổi tác của ông lớn, an tường qua đời, không ốm đau bệnh tật. Tô Hàm là người chủ trì hậu sự, ông cả đời goá bụa, nhưng lễ tang ngày đó, rất nhiều đứa trẻ tới tiễn đưa.
"Vốn muốn gửi thư thông báo cho em, nhưng khi đó cũng không biết nên gửi đến nơi nào." Tô Hàm mang theo xin lỗi thở dài.
Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Em hiểu."
Nói không tiếc nuối, cũng không phải không có, Tô Hàm biết đối với Cẩm Vinh mà nói, lão Lâm thực đặc biệt, không chỉ là người yêu thương chăm sóc cô, mà viện trưởng Hàn cũng từng nói, lúc trước là lâm đại gia ôm Cẩm Vinh về.
Cuối cùng lại không có thể gặp mặt nhau lần cuối.
Sau khi Cẩm Vinh nhập ngũ, mỗi năm cô đều gửi một số tiền trở về, ngẫu nhiên Tô Hàm viết thư còn có thể thu được hồi âm, tuy rằng ít ỏi vài câu nói, cũng đã đủ để Tô Hàm an tâm.
Nhưng có vài năm, thư từ gián đoạn, vừa vặn thời điểm ấy Lâm lão qua đời, Tô Hàm gọi điện thoại tới quân khu cũng không tìm được người, Cẩm Vinh giống như biến mất không dấu vết, về sau, có người tới thông tri Tô Hàm không cần gọi điện thoại đến nữa, thậm chí hỗ trợ giải quyết công việc của cô nhi viện.
Tuy rằng bọn họ nói Cẩm Vinh vẫn an toàn, nhưng Tô Hàm mơ hồ có thể đoán được, Cẩm Vinh rất có thể đang chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm.
Lâm lão được an táng ở nghĩa trang công cộng, nhiều người ở cô nhi viện đều an táng ở nơi đó, tỷ như viện trưởng Hàn.
Tô Hàm ôn hòa cười nói, "Em vừa trở về, đến thăm lão lâm chưa."
"Em có viếng thăm rồi." Cẩm Vinh thiệt tình nói, "Vậy mà lại không thể tiễn ông ấy, thật xin lỗi."
Cẩm Vinh mím môi, "Em cũng đến thăm viện trưởng Hàn, mộ bà ấy được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn có hoa tươi."
Tô Hàm không hề bất ngờ Cẩm Vinh đã đi thăm viện trường Hàn và lão lâm, cười nói với Cẩm Vinh, "Bọn trẻ ở cô nhi viện đi thăm bà ấy rất thường xuyên, hoa tươi cũng là tâm ý của chúng, tự trồng mang đến cả, một năm đến ngày giỗ cũng đều tổ chức bái tế."
Tô Hàm lại nói, "Cô nhi viện có rất nhiều thay đổi."
Tô Hàm mang Cẩm Vinh nhìn tham quan thư viện vườn hoa, vườn rau, sân chơi, so với trước kia càng tiện nghi đầy đủ.
"Này còn phải cảm ơn em, nếu không cô nhi viện thiên sứ khả năng đã bị người ta dẹp bỏ." Tô Hàm có chút cảm thán.
Trong quá trình quy hoạch, cô nhi viện cũng nằm trong diện phải dỡ bỏ, tuy rằng có bồi thường, nhưng quan trọng hơn là lũ trẻ trong thời gian này phải tạm trú ở đâu.
Tô Hàm vất vả chạy ngang chạy dọc, vì việc này mà phát sầu, sau này không biết thế nào, bên trên nói cô nhi viện vẫn sẽ được giữ lại, còn chi ngân sách thành phố giúp đỡ thêm.
"Em cũng không có làm gì." Cẩm Vinh lắc lắc đầu, không giải thích thêm.
Bên trên có hồ sơ của cô, cũng biết cô để ý cô nhi việc, này coi như là ưu đãi đặc biệt cho nhân viên.
Nhân sự ở cô nhi viện không biến động quá nhiều, những người cũ vẫn ở lại, tuyển thêm một số người phụ trách, Tô Hàm giám sát việc này rất nghiêm túc, không tùy tiện tuyển người.
Những người làm lâu năm không có ai không biết Cẩm Vinh, trong mắt mọi người, Cẩm Vinh là một đứa trẻ ngoan, thấy cô hiện tại trôi qua không tồi, những người khác cũng mừng theo.
Đi ngang qua nhà ăn, Tô Hàm hiền lành mà cười nói, "dì thẩm mà biết em đã trở lại, trưa nay bà nhất định sẽ nấu nhiều lắm đây."
Cẩm Vinh gật gật đầu, "Tay nghề dì thẩm, em vẫn còn nhớ."
Đám trẻ trong cô nhi viện thấy Tô Hàm đi Cẩm Vinh, Tô Hàm liền giới thiệu cho bọn họ đây là chị Cẩm Vinh, cũng từng ở cô nhi viện Thiên sứ, giờ đến thăm.
Bọn nhỏ cũng không kỳ quái, thường xuyên có ca ca tỷ tỷ, thậm chí là thúc thúc a di trở về, còn sẽ mang rất nhiều quà, cùng bọn họ chơi.
Cẩm Vinh chưa không nói cho Tô Hàm việc mình xuất ngũ, vì vậy Tô Hàm cũng chỉ cho rằng Cẩm Vinh đang được nghỉ phép, lại nói tiếp, Cẩm Vinh rất nhiều năm đều không xin nghỉ, nếu không cũng sẽ không mất mười hai năm, mới trở về thăm cô nhi viện thiên sứ.
dì thẩm biết Cẩm Vinh trở về, đích xác rất vui mừng, bữa trưa làm đều là món chuyên môn của bà, còn có sủi cảo.
Bọn nhỏ cũng thích thú không kém, bởi vì dì thẩm ngại cán bột phiền toái, bọn chúng lâu lắm rồi mới được ăn sủi cảo dì thẩm làm.
Trưa mùa thu, nằng chan hòa không chói chang, gió mát thổi thoang thoảng xua tan mệt mỏi.
Sau khi dẫn bọn nhỏ đi ngủ trưa, Tô Hàm đi vào trong hoa viên, liền nhìn thấy Cẩm Vinh đứng ở dưới bóng cây, nhìn vỏ cây thô ráp,
Tô Hàm cười cười, đi qua, "Em lúc trước cũng rất hay ngồi đây ngây người."
Cẩm Vinh như cũ nhìn thân cây, "Em nhớ cái cây này già hơn mình."
Tô Hàm gật đầu nói, "Đúng vậy, thành phố còn đưa chuyên gia tới xem, hình như từ trước khi có cô nhi viện, cái cây này đã ở đây rồi."
"Còn có chuyện này." Tô Hàm có chút chần chờ, cũng không biết có nên nói hay không,
"Mấy ngày hôm trước, có người tới trong viện hỏi thăm em đấy."
Không phải người của quân đội, mà tự xưng là người nhà Cẩm Vinh, thoạt nhìn thân phận cũng không bình thường.
Cẩm Vinh không bất ngờ việc bọn họ sẽ tìm được tới cô nhi viện, năm đó chuyện con gái bị bắt mất không nhiều đường ngang ngã dọc như vậy, chẳng qua là hứa gia không muốn tìm.
Bọn họ có lẽ cảm thấy mọi việc nằm trong khống chế của mình, nhưng lại không biết, mọi chuyện không còn đơn giản như vậy.
Tô Hàm không nói cho bọn họ quá nhiều, không hề tiết lộ việc Cẩm Vinh nhập ngũ, hồ sơ đã sớm được chuyển giao cho quân đội, người trong quân đội cũng từng đến đây yêu cầu Tô Hàm kí một bản hiệp nghị bảo mật, đây cũng là lý do Tô Hàm đoán được Cẩm Vinh có lẽ làm không ít chuyện nguy hiểm trong thời gian công tác.
Nếu không phải lo lắng tin tức về Cẩm Vinh bị lộ ra ngoài, gây trở ngại cho nhiệm vụ, bọn họ sẽ chẳng mất công sức bảo mật thông tin kín kẽ như vậy.
Trừ bỏ cái tên Hàn Cẩm Vinh, toàn bộ thân phận, học tịch, lý lịch hiện tại đã được xử lý, làm mới hoàn toàn, hơn nữa sẽ không có bất luận vấn đề gì.
Cẩm Vinh quay đầu lại nhìn Tô Hàm, ôn hòa mỉm cười nói, "Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không tới quấy rầy cô nhi viện nữa đâu."
......
Yến Thị,
Động tác của Hứa gia cũng như Hứa Hiếu Cảnh nhanh chóng kinh động đến những người khác.
Bọn họ muốn ngăn cản, cũng chỉ có thể nhờ đến gia chủ Hứa gia, cha Hứa Hiếu Cảnh, Hứa Quan Lan.
Hứa Quan Lan dù chưa chính thức giao vị trí gia chủ cho trưởng tử Hứa Hiếu Cảnh, nhưng trong gia tộc phần lớn sự vụ đều là Hứa Hiếu Cảnh xử lý phụ trách, ông hiện giờ nhàn vân dã hạc, dưỡng thân tĩnh tâm.
Việc này ông cũng nghe nói, ông cũng cảm thấy nên tìm về đứa cháu gái này, đặc biệt là những năm gần đây Hiếu Cảnh cùng A Dư không sinh thêm con cái, nếu không phải thế lực Thư gia mạnh mẽ, Hiếu Cảnh khăng khăng một mực với vợ, ông đã sớm có phê bình kín đáo.
Chỉ có thể nói con cháu đều có phúc của con cháu, không gặp phải đại sự là may rồi. Lão gia tử cũng là chứng kiến chuyện hoang đường năm đó, đã sớm đã thấy ra buông tay mặc kệ. Cũng may Hiếu Cảnh xử lý mọi việc ổn thỏa không làm hắn thất vọng.
Hứa gia, nếu là đơn thuần xưng là quyền quý, kia quá coi thường cái này gia tộc.
Nhưng vô luận là gia tộc cao cao tại thượng cỡ nào, đều có việc khó có thể mở miệng, tỷ như hơn hai mươi năm trước, Hứa gia đại thiếu Hứa Hiếu Cảnh cưới thê tử. Lúc ấy Thư phu nhân có người yêu khác, đứa bé sinh ra cũng bị hoài nghi có phải cốt nhục Hứa gia hay không.
Hứa gia gia tộc lớn, cho dù Hứa Hiếu Cảnh huynh đệ đồng tâm, cũng không tránh được họ hàng anh em chú dì công kích, nhất thời sơ sẩy, đứa bé đã bị trộm.
Mà người đứng sau trộm đi đứa bé lại chính là tình nhân trước đây của Hứa gia thiếu phu nhân Thư Thiển Dư, Mạc Phái.
Sau này xét nghiệm ADN xác nhận đứa bé kia đúng là con gái ruột Hứa Hiếu Cảnh thì thời gian đã muộn, Hứa gia nhận được tin Mạc Phái rời nước, đứa bé sợ là đã bị mang đi.
Hứa Hiếu Cảnh lòng có suy đoán, nếu Mạc Phái phát hiện đứa bé kia không phải là con hắn, chỉ sợ đã hạ sát thủ.
Hoặc là muốn lưu lại một tia hy vọng để A Dư phải nghĩ đến hắn, Hứa Hiếu Cảnh muốn Thư Thiển Dư chặt đứt tưởng niệm với Mạc Phái, Hứa Hiếu Cảnh không tiếp tục tra xét mà coi như nữ nhi đã chết, hắn cùng A Dư sau này sẽ có thêm những đứa con khác.2
Tâm tư Hứa Hiếu Cảnh có thể giấu diếm được Thư Thiển Dư, giấu diếm được những người khác, nhưng không thể gạt được người cha đã tự mình dạy dỗ hắn bao nhiêu lâu, Hứa lão gia từ cho dù đau lòng cháu gái, cũng không tiếp tục bàn chuyện này.
Nhưng hai mươi năm đằng đẵng, Thư Thiển Dư về sau vẫn không có con, chịu không ít áp lực từ Hứa gia. Hứa Hiếu Cảnh sao có thể bỏ mặc ái nhân chịu chỉ trích của gia tộc, đưa ra quyết định, cho dù không có con, hắn sẽ coi con cái của huynh đệ như con ruột, huyết mạch Hứa gia sẽ không đứt.
Thê tử A Dư cũng bởi vậy cảm động không thôi, Hứa Hiếu Cảnh trong lòng khuây khoả, chẳng sợ năm đó người trong lòng A Dư là Mạc Phái, Mạc Phái chạy trốn ra nước ngoài, nhiều năm không có tin tức, cho hắn thời gian, hắn có thể làm cho A Dư yêu hắn.