Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 244

Hứa Hiếu Cảnh năm đó vì để thê tử quên đi người tình năm xưa sẵn sàng từ bỏ đứa con, hiện giờ cũng có thể vì thê tử mà lần nữa điều tra sự việc năm đó, bao gồm những người cấu kết với bảo mẫu để bắt đứa bé, truy tìm dấu vết xem bọn họ mang đứa trẻ kia đi nơi nào.

Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, tra lên có chút phiền phức, nhưng Hứa gia không giống những gia tộc khác. Hứa gia không chỉ có quyền thế, bọn họ còn là thương gia, tiền tài vô kể.

Bọn họ rất dễ dàng tra được cô nhi viện thiên sứ ở Thanh Thị.1

Nhưng cũng chỉ có thể dừng ở đây.

Tài nguyên của Hứa gia có lớn hơn nữa, cũng có những chỗ không thể chạm vào, mà hiện tại, Cẩm Vinh đã trở thành một thành phần trong đó.

Hứa Quan Lan hứa lão gia tử hẹn một người bạn có vị trí trong quân, Bạch lão gia tử đi uống trà, có thể nói, nhân mạch của Hứa gia vẫn còn chỗ dùng.

Hứa lão gia tử cũng tò mò lão bằng hữu ngày thường bận rộn, như thế nào đột nhiên có hứng thú mới hắn uống trà?

Trà mới vừa pha xong, thanh hương mờ mịt, liền nghe Bạch lão gia tử nhàn nhạt nói, "Hứa lão, bảo con trai ông dừng lại đi."

Hứa Quan Lan trong lòng một lộp bộp, trên mặt như cũ mang ý cười, "Đây là làm sao vậy? Hiếu Cảnh gần đây đâu có làm chuyện gì?"

Việc tìm lại một đứa con thất lạc ở bên ngoài, với các gia tộc lớn đâu phải là chuyện gì lạ lùng.

"Đứa bé kia tên Hàn Cẩm Vinh." Bạch lão gia tử ngữ khí nhàn nhạt, ngắt lời Hứa Quan Lan nói.

Hàn Cẩm Vinh? Vậy đây chính là con gái của Hiếu Cảnh và A Dư sao, Hứa Quan Lan không biết vì sao Bạch lão gia tử lại biết tên của đứa bé đó, vì sao giờ lại nói cho ông chuyện này.

Sự thật đằng sau, chỉ sợ không đơn giản.

Không chờ Hứa Quan Lan suy nghĩ cẩn thận, Bạch lão gia tử đưa cho ông một túi tài liệu, nói, "Đây là hồ sơ của Hàn Cẩm Vinh, ông nhìn rồi hẵng nói tiếp."

Hứa Quan Lan trầm mặc, trong lòng có suy đoán, nhưng ở sau khi mở hồ sơ ra đọc, vẫn là nhịn không được tay run lên.

"Hàn Cẩm Vinh, nữ, sinh ngày XX tháng XX năm XX, mười ba tuổi được tuyển thẳng vào quân doanh làm xạ kích, được huấn luyện ở quân khu Thanh Thị, sau này vì thành tích tốt, được điều lên quân khu tổng bộ tiếp tục huấn luyện......

Mười lăm tuổi chấp hành nhiệm vụ đầu tiên, mười bảy tuổi chính thức chấp hành nhiệm vụ ở nước X......"

Bên dưới đều là công tích của Hàn Cẩm Vinh, bởi vì tính chất nhạy cảm của nhiệm vụ bí, công huân cùng chức vị đều công khai trao tặng. Toàn bộ những thành tích trên đều đạt được khi Hàn Cẩm Vinh mới hai mươi lăm tuổi.

Bên trong túi văn kiện còn một tệp hồ sơ nữa đính kèm được niêm phong, bạn tốt uống một ngụm trà dưỡng sinh, "Còn lại ông không được xem, không có lệnh từ bên trên, ai cũng không được nhìn."

Thư ký bên cạnh Bạch lão gia tử cầm lấy hồ sơ, lần nữa cất vào trong két.

Bạch lão gia tử nhìn Hứa Quan Lan vẫn còn đang khiếp sợ, thở dài một hơi, "Ông biết vì sao Hứa gia phải dừng lại rồi chứ."

Hứa Quan Lan không còn tâm tư uống trà, cáo biệt Bạch lão gia tử rồi vội vã rời đi.

Ngồi vào trong xe, Hứa Quan Lan tâm tư trầm trọng, nói với thư ký, "Gọi điện thoại cho Hiếu Cản."

Mà bên này, Bạch lão gia tử vẫn ngồi trong vườn thưởng trà, nhìn bạn tốt rời, hơi hơi lắc lắc đầu, thời điểm Hàn Cẩm Vinh xuất hiện trong hàng ngũ, đã sớm thu hút được ánh mắt của bọn họ, trước khi an bài nhiệm vụ bí mật cho cô, cấp trên đã điều tra bối cảnh đến rõ ràng.

Có được kết quả, bọn họ từng nói chuyện với Hàn Cẩm Vinh, cô vì không ảnh hưởng đến việc chấp hành nhiệm vụ, thúc giục bọn họ sửa chữa thông tin trong hồ sơ.

Mà Bạch lão thu được tin tức rồi nửa tiếng gió không lộ, cho nên nói ông không áy náy với bạn tốt mới lạ.

Nếu là đổi thành một người lính bình thường, Bạch lão sẽ không ngại bán cho Hứa gia một ân tình, cố tình lại là Hàn Cẩm Vinh, năng lực cùng với tầm quan trọng của cô đáng được bảo hộ.1

Vì quốc gia, luôn cần có hy sinh, Hứa gia cũng không thể không tránh được điều này.

Bạch lão gia tử uống xong ly trà, đứng dậy rời đi, thuận tiện hỏi thư ký một câu, "Người khi nào trở về?"

"Hàn tiểu thư sao?" thư ký ôn hòa cười, "Cái này Hàn tiểu thư chưa nói."

"Vậy để nó nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian đi." Bạch lão gia tử thở dài, nói là xuất ngũ, cũng xử lý toàn bộ thủ tục, nhưng kỳ thật chỉ là tạm thời nghỉ phép trong lúc bảo hộ mà thôi.

Không nghĩ tới Hứa gia đột nhiên lại phát sinh tình hình như vậy, Hàn Cẩm Vinh khó được nghỉ phép, nếu vì Hứa gia này lăn lộn mà để lại dấu vết cho đám kẻ thù nước ngoài tìm đến, vậy đúng là phiền toài1

......

Cẩm Vinh lúc này còn đang ở vườn hoa cô nhi viện, đọc truyện cho đám trẻ con nghe.

Thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, đám chiến hữu mà nhìn thấy chắc sẽ há hốc mồm, hiếm khi Hàn Cẩm Vinh ôn nhu hiền lành như vậy.

Sau một thời gian ở cô nhi viện, Cẩm Vinh lại bắt đầu đi du lịch, leo núi, trong nước còn rất nhiều nơi cô chưa được ngắm nhìn.

Nhưng cuộc hành trình diễn ra được một nữa, Cẩm Vinh liền nhận được một cuộc điện thoại.

"Cẩm Vinh à."

Gọi đến chính là Bạch lão gia tử, mỗi lần làm nhiệm vụ thành công, được thăng cấp, người phụ trách Cẩm Vinh cũng không ngừng thay đổi, đến hiện tại, lãnh đạo trực tiếp của Cẩm Vinh chính là Bạch lão gia tử.

Bạch lão mỗi lần nói chuyện với Cẩm Vinh cũng phá lệ từ ái, đối với tiếu bối Hàn Cẩm Vinh, Bạch lão gia tử vẫn là thực yêu quý, cũng không phải bởi vì thân phận của cô, mà là bởi vì tầm quan trọng.

"Có nhiệm vụ sao? Cháu nhớ kỳ nghỉ vẫn còn vài ngày mà." Cẩm Vinh trêu chọc cười nói.

Rõ ràng Cẩm Vinh lần này không phải thật sự xuất ngũ, bộ đội cũng luyến tiếc dễ dàng để một nhân sự tài năng như cô rời đi, bất quá sau khi nhiệm vụ ở nước ngoài hoàn thành, Cẩm Vinh xin phép nghỉ dài hạn, đêm số lần phép của mười hai năm này dùng trong một lần.

"Đương nhiên không phải có nhiệm vụ, cấp trên hành cháu mệt muốn chết rồi, ta đi đâu tìm người làm nhiệm vụ." Bạch lão gia tử ha hả cười vài câu sau, lại nói, "Giờ cháu quay về Yến Thị, giúp đỡ hoàn thành chút công việc, không tính nhiệm vụ, phối hợp tốt là được."

Bạch lão gia tử đã nói đến vậy, Cẩm Vinh đương nhiên không có khả năng cự tuyệt, "Được, ngày mai cháu quay về."

Bạch lão gia tử hòa ái cười nói, "Vé máy bay ta cũng đã bảo thư ký văn mua rồi nhé."

Cẩm Vinh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, tình huống cụ thể không tiện nói điện thoại, chờ Cẩm Vinh về Yến Kinh lại tìm hiểu.

......

Bên này, Hứa gia theo lệnh cưỡng chế của Hứa Quan Lan ngừng điều tra Hàn Cẩm Vinh, tên này vẫn là hứa lão gia tử nói cho bọn họ.

Biết được đó chính là con gái ruột của mình, lại không thể gặp nhau, Thư Thiển Dư chỉ có thể âm thầm rơi lệ. Nói bà không yêu con gái cũng không đúng, bằng không bà cũng sẽ không vì Mạc Phái bắt cóc con của mình mà đoạn tuyệt với hắn,

Thư Thiển Dư từ nhỏ sống trong nhung lụa, được bảo hộ rất khá, ở nhà có cha mẹ nuông chiều, đối tượng kết hôn cũng yêu bà tận xương, cơ hồ không phải trải qua đau khổ. Người lại đơn thuần ôn nhu, nhưng cũng không phải ngốc, đoán được nữ nhi hiện tại thân phận không bình thường, thậm chí rất nguy hiểm.

Cái này làm cho bà càng thêm lo lắng.

Hứa Hiếu Cảnh chỉ để ý thê tử, nhưng chuyện này hắn cũng không thể ra sức, chỉ có thể một lòng an ủi thê tử, thậm chí còn gọi cháu trai cháu gái lại đây bồi nàng, A Dư không có đứa bé bên người, con gái còn thất lạc nhiều năm không thấy, cho nên rất yêu thích hai cháu trai cháu gái.

Mà con gái Hứa Triệu Cảnh, Hứa Thuần Thanh, Hứa Hàm Anh đến, cũng đích xác làm Thư Thiển Dư tâm tình tốt lên rất nhiều.

Ở Hứa gia người bà thực sự có cảm tình không nhiều lắm, những người khác đều mang các loại tâm tư, rốt cuộc Hứa gia gia đại nghiệp lớn, có rất nhiều người muốn một chén canh, nguyên bản Hứa Thuần Thanh sẽ là người thừa kế tiếp theo của Hứa gia, nhưng hiện tại lại đột nhiên nhảy ra một Hứa gia đại tiểu thư.

Hứa Hiếu Cảnh cùng Thư Thiển Dư vốn là huyết mạch duy nhất, người thừa kế danh chính ngôn thuận.

Hứa Triệu Cảnh một lòng hướng về đại ca, tất nhiên là không thèm để ý, nhưng con trai con gái hắn được mẹ dạy dỗ lại không giống, theo bản năng đem vị đường tỷ này làm như đối thủ giả tưởng.

Một khi nàng ta trở lại, tất nhiên sẽ gây ra uy hiếp đến địa vị của bọn họ, Hứa gia hiện tại do đại bá Hứa Hiếu Cảnh đương gia làm chủ, hắn khẳng định là ủng hộ nữ nhi ruột thịt.

Cha bọn họ không đem thân phận đặc thù của Cẩm Vinh kể cho hai đứa con nít chưa được hai mươi tuổi, vì vậy, chịu ảnh hưởng của mẫu thân, hai huynh muội càng thêm dụng tâm mà lấy lòng đại bá mẫu Thư Thiển Dư, máu mủ ruột già nhưng không có tình cảm lâu ngày, chưa chắc thắng được.1

Hơn nữa, một đại tiểu thư lưu lạc nhiều năm ở bên ngoài, sao có thể theo kịp người được gia tộc giáo dục cẩn thận như bọn họ.

Ở Hứa gia, người mắc chứng hoang tưởng bị hại như Hứa Thuần Thanh cùng Hứa Hàm Anh không hề ít, nếu không ngay từ ngày đầu bọn họ đã thay chủ mẫu gia chủ ăn mừng vì tìm được đại tiểu thư, chứ không phải hoài nghi liệu đây là thật hay giả, có phải là âm mưu nhắm vào Hứa gia hay không.

Không có gia tộc phồn thịnh nào hi vọng cục diện cân bằng trong nhà bị phá vỡ, càng không muốn lợi ích bị lột bỏ, ôm tâm tư đề phòng cảnh giác với mọi biến đổi nhỏ nhất.

Cẩm Vinh đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì cô căn bản không chú ý Hứa gia, một chút cũng không.

Về tới Yến Kinh, Cẩm Vinh dồn toàn bộ tập trung vào đối tượng mục tiêu lần này.

Nam Loan, Mạc Phái.1

Chương 264 (7)

Mạc Phái?

Cẩm Vinh đương nhiên sẽ không cảm thấy mới lạ với cái tên này.

So với người mẹ ruột từ ánh mắt đầu tiên nhìn cô đã tràn đầy kinh hỉ, Cẩm Vinh bất đắc dĩ còn hiểu rõ hơn.

Từ nhiều năm trước, khi cấp trên nói với Cẩm Vinh thân thế thực sự của cô, Cẩm Vinh một chút cũng không cảm thấy vui vẻ. Điều tra thân thế tỉ mỉ đến mức này, càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn.

Chuyện xưa có ngọn nguồn như thế này,

Ngau từ đầu, Hứa gia cùng Thư gia đã có hôn ước,

Cố tình Thư gia tiểu thư Thư Thiển Dư lại yêu một tiểu tử nghèo Mạc Phái, còn nhất định vì người này mà đào hôn, không thành công, về sau kết hôn, sinh con, lại bị người tình cũ trộm đi.

Mạc Phái không biết là không đành lòng giết con gái ruột của ái nhân, hay là tồn tại tâm tư che giấu để bọn họ không tìm kiếm được, tùy tiện dừng lại ở một thành thị phía nam, ném trước cửa cô nhi viện để đứa trẻ tự sinh tự diệt.

Đối với việc Mạc Phái không giết một đứa trẻ con như cô mà chỉ vứt bỏ trước cửa cô nhi viện, Cẩm Vinh không có bất luận nửa điểm cảm kích, lòng cảm kích của cô đều dành cho Hàn viện trưởng cùng những người trong cô nhi viện, ngay cả ruột thịt là Hứa gia một chút cũng không dính lên.

Phải nói cho dù sinh ra với một đôi cha mẹ bình thường, cũng tốt hơn dính phải tình tay ba ngang trái trong hào môn như thế này, mà Cẩm Vinh còn là vật hi sinh trong đó.

Cho nên khi cấp trên hỏi ý kiến Cẩm Vinh, cô rất dễ dàng mà từ bỏ bọn họ, đồng ý với an bài của cấp trên.

Cẩm Vinh cùng Hứa gia không còn quan hệ, Thư Thiển Dư ở trên pháp luật cũng phải mẹ đẻ Cẩm Vinh, bởi vì ngay thời điểm Cẩm Vinh đồng ý, hồ sơ mới đã được hoàn thành.1

Thân thế mới của Cẩm Vinh là con cái một gia đình liệt sĩ, lớn lên ở cô nhi viện thanh hà, lúc sau thuận lí thành chương kế thừa di nguyện của cha mẹ mà nhập ngũ, tiến vào bộ đội, cũng không lơ là việc học, thi đậu đại học tốt nhất trong nước, ngay cả ảnh tốt nghiệp đều là thật.

Hồ sơ ngăn nắp hoàn mỹ.

Vì muốn cô không phải lo lắng mà chấp hành nhiệm vụ, những người đó cũng là hao tổn tâm huyết, cũng theo yêu cầu của Cẩm Vinh mà đối phó với Hứa gia.

Tuy rằng không ai nghĩ rằng Hứa gia vậy mà đột nhiên lại nhớ đến nữ nhi mất tích lâu ngày ở bên ngoài, nhưng sớm hay muộn, bọn họ cũng đã từ bỏ.

Vận mệnh an bài tựa hồ luôn kỳ diệu.

Tựa như Thư Thiển Dư bởi vì một hồi cướp bóc mà ngoài ý muốn gặp được Hàn Cẩm Vinh, lại tỷ như Cẩm Vinh lần này hiệp trợ công tác có liên quan đến Mạc Phái, giống như bọn họ sẽ luôn dây dưa với nhau.

Người trước có lẽ là ngoài ý muốn, người sau liền không nhất định, Cẩm Vinh xem xong tư liệu trong điện thoại, quyết định chờ sau khi chấm dứt lại tính.

Lúc này, vừa vặn đến đia điểm đã hẹn trước, xe taxi dừng trước cục cảnh sát, Cẩm Vinh trả tiền, sau đó xuống xe..

Tiến vào, Cẩm Vinh đưa giấy tờ xác minh, sau đó nhanh chóng tiến lên tầng mười hai.

Tầng mười hai của cục cảnh sát thành phố không phải nơi giải quyết các vụ án thông thường, một người xa lạ như Cẩm Vinh xuất hiện liền nhanh chóng thu hút sự chú ý, Cẩm Vinh đưa giấy chứng minh, mỉm cười nói với nữ cảnh sát trước mặt, "Tôi có hẹn với cục trưởng Chu."

Nữ cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng gọi điện cho cục trưởng Chu, nghe điện thoại xong thái độ với Cẩm Vinh cũng ôn hòa hơn, buông hạ cảnh giác, nhẹ nhàng nói, "Hàn tiểu thư, cô hãy chờ một lát."

Một lát sau, Chu cục trưởng liền xuất hiện, phía sau còn theo vài người. Cẩm Vinh đã có ảnh chụp và hồ sơ của những người này, dù gì thì mục đích lần này là hiệp trợ công tác, kết quả của nhiệm vụ không liên quan đến cô.

Chu cục trưởng sáng sớm nay cũng đã nhận được tin, cũng coi như thoáng hiểu biết thân phận của cô, nếu không lần này cũng sẽ không mời cô hỗ trợ, cười ha hả mà chào hỏi, sau đó nói với các cấp dưới đứng sau, "Vị này chính là Hàn Cẩm Vinh Hàn tiểu thư, cũng là người sẽ hỗ trợ chúng ta trong thời gian sắp tới."

"Hàn tiểu thư chào cô, tôi là Trịnh Dực, phụ trách chính công tác lần này."

"Dịch Bác, cố vấn tâm lí học tội phạm."

......

Dịch Bác đối với Hàn tiểu thư đột nhiên xuất hiện này rất tò mò, tuổi tác chưa tròn 25 tuổi, ở trong xã hội xem như một người trẻ tuổi, so với bọn họ cũng vậy, thế mà cục trưởng Chu dường như rất xem trọng, thậm chí đề cao người này.

Từ cái bắt tay, có thể thấy Hàn Cẩm Vinh không phải tiểu thư được nuông chiều tinh tế từ bé, cũng không phải cảnh sát, nhìn khí chất thực đặc biệt, có phần giống hải quân, nhưng cũng có chỗ giống không quân, giống như cho dù đặt người này ở đâu, cô ta cũng có thể dễ dàng hòa nhập vào hoàn cảnh.

Nhưng lại khó lường, khiến người ngoài nhìn vào không rõ, này cũng không phải là người thường có thể làm được.

Bác sĩ tâm lí Dịch Bác cũng có chút phân tích không ra đối phương.

Giới thiệu xong, Chu cục trưởng liền nói: "Hội nghị còn chưa bắt đầu, cùng đi đi."

Những người khác tự nhiên không có dị nghị, Dịch Bác liếc mắt một cái ôn hòa cười nói, "Hàn tiểu thư căn chỉnh thời gian rất vừa vặn."

Tính cả thời gian gọi điện, là vừa vặn 11 giờ đúng.

Cẩm Vinh khách khí cười, "Còn hảo."

Dịch Bác càng cho rằng đây là thói quen nghề nghiệp, nghề nghiệp cần coi trọng thời gian thì rất nhiều, "Còn không biết Hàn tiểu thư làm nghề gì đó?"

"Nghiên cứu sinh Đại học S, còn về công việc, dân thất nghiệp lang thang mà thôi."

Vấn đề này đột nhiên làm Cẩm Vinh tự hỏi có cần nhờ bọn họ kiếm cho một công việc hay không, ta cũng không muốn làm dân thất nghiệp mãi nha.

Dịch Bác còn muốn hỏi cái gì, Trịnh Dực dùng khuỷu tay thọc thọc hắn, hạ giọng nói, "Đừng có gặp ai cũng tùy tiện phân tích."

Không thấy cục trưởng Chu đang trừng hắn kia kìa?

Dịch Bác lại không chút nào để ý, ôm khuỷu tay nói, "Tự nhiên xuất hiện một người nhúng tay vào công tác, anh không thấy lo lắng hay sao."

Lại quay đầu, đã không thấy Hàn Cẩm Vinh, người đã đi cùng cục trưởng vào phòng họp từ lúc nào.

Trong phòng họp đã có người, chờ bọn họ đều ngồi xuống, ước chừng mười mấy người, Dịch Bác ngồi ở bên tay phải Cẩm Vinh.

Trịnh Dực bước lên, mở máy chiếu, đơn giản giới thiệu nhiệm vụ lần này, "Lần này cảnh sát thành phố hợp tác cùng đội cảnh sát quốc tế, mục tiêu là tội phạm kinh tế Mạc Phái......"

Bối cảnh lớn như Hứa gia và Thư gia cũng chỉ có thể bức Mạc Phái không thể quay về nước kinh doanh, có thể thấy, gã không phải nhân vật đơn giản.

"Mạc Phái, người gốc Hoa, năm nay 53 tuổi, thành viên sáng lập tập đoàn A, bị nghi ngờ có liên quan đến sản xuất buôn bán nhiều mặt hàng trái phép, chủ yếu hoạt động ở Nam Loan, cảnh sát quốc tế đã điều tra hắn nhiều năm, lần này muốn hợp tác vây bắt hắn, hiện tại thu thập được một lượng chứng cứ nhất định, nhưng Mạc Phái này giảo hoạt gian ác, nhân mạch cực lớn. Một khi để hắn chạy thoát, muốn bắt hắn liền khó khăn. Nhiệm vụ lần này chính là phải thành công bắt giữ Mạc Phái."

Không thể không nói, việc này rất khó giải quyết, rốt cuộc người không ở trong nước, nhưng tên tội phạm như gã, tính nguy hiểm và mức độ ảnh hưởng sâu rộng, bằng không cũng sẽ không sảng khoái đáp ứng cùng cảnh sát quốc tế hợp tác.

Vì tính nghiêm mật tương đối cao, Dịch Bác càng tò mò Hàn Cẩm Vinh sao lại được xuất hiện ở chỗ này, cũng không chỉ một mình hắn kỳ quái, những người khác nhiều ít cũng có phần tò mò, nơi này người tuy rằng không thân, nhưng nhiều ít đều biết mặt nhau, nhưng cơ hồ không ai gặp qua Hàn Cẩm Vinh, bao gồm Chu cục.

Nhưng Cẩm Vinh cũng rốt cuộc đã biết vì cái gì tìm cô tới.

Chờ đến khi Cẩm Vinh nói chuyện, cô nghĩ nghĩ, nói, "Tôi ở Nam Loan một thời gian, đối hoạt động của tập đoàn trong tay Mạc Phái có chút hiểu biết."

Dịch Bác từ trước đến nay không chút để ý cũng có chút kinh ngạc.

Nam Loan là địa phương nào, Dịch Bác từng thoáng nghe qua, noi này chuyên đặt các nhà máy sản xuất, tài nguyên phong phú nhưng người dân rất nghèo, dân trí thấp, một nơi phù hợp để phạm tội.

Người trẻ tuổi như vậy, mà lại có thể ở đó mấy năm.

Chu cục thỉnh Hàn Cẩm Vinh lại đây không phải không có đạo lý, bên này tuy rằng có rất nhiều tư liệu do cảnh sát quốc tế cung cấp, nhưng không ai có hiểu biết thực tế với Nam Loan, nghe Cẩm Vinh nói, tựa hồ có thể hiểu biết thêm rốt cuộc Nam Loan là một nơi như thế nào.

Mà cơ hội Mạc Phái chạy thoát lớn đến mức nào.

"...... Mạc Phái có rất nhiều, nhưng trong ba người thân cận với hắn nhất, kẻ được tín nhiệm là Mạc Dư."

Trịnh Dực nghe thấy cái tên này, lập tức lật tư liệu, "Mạc Dư, hai năm trước chết trong một trận loạn chiến ở Nam Loan."

Dịch Bác nhận thấy Hàn Cẩm Vinh hơi ngừng lại, nhưng thực mau lại tiếp tục không nhanh không chậm mà nói tiếp.

Chờ Cẩm Vinh nói xong cũng trả lời một vài câu hỏi của bọn họ. Chờ hội nghị kết thúc, Trịnh Dực nhiệt tình nói, "Thực cảm tạ Hàn tiểu thư cung cấp thêm tư liệu, những thứ đều rất có ích."

Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Chỉ là làm đúng trách nhiệm thôi."

Nhân viên ở tầng mười hai đều là những người rất bận rộn, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc, bọn họ hầu như ăn ngủ lại cơ quan, cũng càng vì tính bảo mật của nhiệm vụ, Cẩm Vinh không nằm trong phạm vi này, đơn giản chào hỏi rồi quay về.

Trịnh Dực đưa Hàn Cẩm Vinh xuống, quay lại, liền thấy Dịch Bác đang trầm tư.

"Còn đang suy nghĩ cái gì? Không phải là lại đang phân tích Hàn tiểu thư đi." Trịnh Dực vẻ mặt hồ nghi hỏi.

"Không sai." Dịch Bác thản nhiên nói, hắn kéo tơ lột kén mà sửa sang lại những tin tức mà Hàn Cẩm Vinh để lộ ra, cô nói ở lại Nam Loan lâu như vậy, là đi theo đoàn bác sĩ tình nguyện quốc tế, ở lại hỗ trợ người dân.

Mọi câu trả lời đều hoàn mỹ không một sai sót, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, có thể trực giác của làm việc với tội phạm lâu ngày đi.

Trịnh Dực hít sâu một hơi, nếu không phải quen biết Dịch Bác lâu ngày, đổi lạc là người khác ăn nói gợi đòn như vậy, hắn đã tẩn cho rồi, "Được rồi, ngài bác sĩ nên chú ý một chút, xem lại mục tiêu nhiệm vụ lần này là ai."

"Được rồi." Dịch Bác cũng biết nhiệm vụ lần này rất quan trọng, bất đắc dĩ nói.

Nhưng so với Mạc Phái, Hàn Cẩm Vinh càng phức tạp càng thú vị được không, càng k1ch thích khiêu chiến đối với người phân tích tâm lý.

Dịch Bác nhìn ánh mắt Trịnh Dực, rõ ràng là không hiểu tâm lý của một người yêu nghề như hắn, cái trán Trịnh Dực đang viết rành hai chữ "không tin".

Dịch Bác từ bỏ đam mê với Hàn Cẩm Vinh còn có một nguyên nhân, chính là cảm thấy, hắn nếu tiếp tục phân tích khả năng sẽ là tự mình đâm đầu vào nguy hiểm, nghĩ lại ánh mắt nhìn như ôn hòa mà lạnh lùng kia, Dịch Bác lại theo bản năng sờ lên cổ.
Bình Luận (0)
Comment