Các cô ấy trò chuyện một hồi, rất nhanh đã tới ô cửa, Lâm Sở Trì mới vừa xào xong một nồi thịt bằm cà tím nhìn thấy Triệu Nguyệt, lập tức chỉ vào hộp giữ ấm đựng lê tuyết ngân nhĩ đặt gọn bên góc.
"Lát nữa em quay lại lấy." Triệu Nguyệt im lặng dùng ngôn ngữ môi nói với cô.
Lâm Sở Trì gật đầu ra hiệu đã biết, xoay người tiếp tục xào thức ăn.
Mộc Thần ở trước ô cửa múc cơm nhìn thấy các cô giao lưu qua lại, nhưng cậu không phải người quá hiếu kỳ nên cũng không nói gì.
Đám người Triệu Nguyệt lấy cơm xong mau mau tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn, nghĩ ăn thật nhanh còn đi uống chè.
"Ôi, cà tím quả nhiên ăn ngon."
Cà tím mềm trơn vào miệng, nữ sinh hồi trưa không rảnh đến, giờ mới được nếm thử vị cà tím, cong con mắt lên vì quá ngon.
Mùi vị của thịt bằm cà tím nồng đậm, ăn chung với cơm càng ngon, cô ấy cảm thán xong lại bắt đầu vùi đầu ăn.
Mấy người trên bàn cũng vô cùng thỏa mãn với cơm phần trong chén, có điều có lẽ là nhớ chuyện sau khi ăn xong đi ăn chè nên đều không có nói chuyện.
Cà tím màu sáng phối với thịt bằm đậm màu, hơn nữa nhuộm lên phần cơm bóng loáng, thực sự là ăn thế nào ngon thế ấy.
Triệu Nguyệt ăn một ngụm cơm một ngụm đồ ăn, hoàn toàn chìm đắm trong mỹ vị trước mặt, bất tri bất giác đã giải quyết xong cả chén cơm phần.
Lần nào ăn cũng không cảm thấy, ăn xong nhìn cả chén cơm bị quét sạch, cô ấy mới hậu tri hậu giác cảm thán ở trong lòng, nếu ăn như thế còn không biết phải mập bao nhiêu cân. Đương nhiên, cảm thán thì cảm thán, cũng không ảnh hưởng đến bữa cơm tiếp theo vẫn tiếp tục ăn ngon như thế.
Lúc Triệu Nguyệt đặt đũa xuống, mấy người bạn cùng bàn xúc sạch hai ngụm cơm cuối cùng, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. Các cô ấy không chỉ thỏa mãn từ cơm nước mỹ vị, cũng có một phần là bởi vì ăn sạch cơm không còn một mống, một hạt gạo cũng không lãng phí nên sinh ra sự thỏa mãn.
"Quả nhiên vẫn là Thất Thất nấu cơm ngon nhất." Nữ sinh hồi trưa không đến đây ăn cơm, chỉ tùy tiện ăn một chút bánh mì cho qua bữa vuốt bụng cảm thán.
"Đúng vậy, hồi trước nghỉ Quốc Khánh không ăn được cơm chị ấy nấu, khẩu vị của tớ cũng không tốt lắm."
"Quốc Khánh dù sao cũng chỉ có bảy ngày, giờ tớ đang lo nghỉ đông không ăn được cơm chị ấy nấu thì làm sao sống nổi."
"Nghỉ đông còn sớm mà, bây giờ đừng nói mấy chuyện khủng khiếp đó có được không?"
"Nếu như nghỉ hè có thể mang Thất Thất về nhà tớ thì tốt rồi." Ngẫm lại nếu như trong nhà có một Thất Thất, một ngày ba bữa cơm thêm ăn khuya cũng có thể được ăn món ngon, quả thật là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
"Còn chưa bắt đầu ngủ sao cậu đã nằm mơ rồi."
"Được rồi, đừng có nằm mơ nữa, có thời gian ấy còn không bằng chúng ta mau đi lấy lê tuyết mộc nhĩ ra uống cạn đi."
Nhắc tới việc này, các cô ấy lập tức rực sáng mắt, Triệu Nguyệt cũng không rề rà nữa, đứng dậy đi ra sau bếp của ô cửa số bảy.
"Thất Thất." Triệu Nguyệt đi tới cửa phòng bếp nhỏ giọng gọi vào trong.
Thực ra từ bên ngoài ô cửa không nhìn thấy vị trí cửa phòng bếp, cô ấy hoàn toàn không cần cẩn thận như vậy.
Lâm Sở Trì nghe được âm thanh quay đầu thì thấy cô ấy đang thập thò ở cửa, hai mắt mỉm cười xách hộp giữ ấm đưa cho cô ấy.
Sinh viên xếp hàng mua cơm cũng sẽ không liên tục nhìn chằm chằm vào trong phòng bếp, thêm vào động tác của cô tự nhiên, cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng Triệu Nguyệt lại lo để người ta nhìn thấy sẽ gây thêm phiền phức cho cô, lấy được hộp giữ ấm lập tức ôm chặt vào trong ngực, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
"Triệu Nguyệt cậu đừng chạy."
Mấy nữ sinh đi cùng thấy cô ấy chạy thẳng ra ngoài, còn tưởng rằng cô ấy muốn ăn một mình, liền kêu la đuổi theo.
Triệu Nguyệt vốn không định chạy thấy bọn họ đuổi theo mình, theo bản năng bỏ chạy.
Người trong nhà ăn nghe thấy động tĩnh nhìn sang, không hiểu các cô ấy đang quậy cái gì, nhưng bọn họ hoặc là còn chưa ăn cơm, hoặc là đang ăn cơm, cũng không quá tò mò, liếc mắt nhìn lại thu hồi tầm mắt.
Triệu Nguyệt chạy ra nhà ăn rồi dừng lại, quay đầu vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn các cô ấy: "Làm gì thế, đã nói không cho người khác biết mà?" Rõ ràng chỉ lo không cho người khác biết đấy.
Lúc này mấy nữ sinh mới phản ứng lại là đã hiểu lầm, có điều ngoài miệng lại nói: "Ai bảo cậu tự nhiên chạy đi?"
"Rõ ràng tớ chỉ chạy hơi nhanh chút thôi, lúc các cậu đuôi theo tớ mới theo bản năng chạy thật." Triệu Nguyệt nói xong hiểu ra gì đó, tức giận nói, "Lẽ nào các cậu cho là tớ muốn ăn một mình?"
Đều ở chung trường học, chạy trời không khỏi nắng. Cô ấy lại không phải đồ ngu, nào có ăn một mình ngay mặt, trừ phi các cô ấy không biết việc này còn có thể.