Có một nữ sinh da mặt mỏng cười khan một tiếng sau đó cười ha hả nói: "Làm sao có thể, chúng tớ chỉ hơi kích động thôi."
"Đúng, đừng lãng phí thời gian, chúng ta vẫn nên mau tìm chỗ ăn đường phèn lê tuyết đi."
Một lát sau, các cô ấy cầm chén muỗng dùng một lần đi thẳng tới sân thể dục, tìm một chỗ không người ngồi xuống bắt đầu chia chè.
Hộp giữ ấm mới vừa mở ra, mùi hương trong veo lập tức xộc thẳng vào mặt.
"Trông rất ngon."
Lê tuyết ngân nhĩ còn bỏ táo đỏ và cẩu kỷ, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Các cô ấy bày chén, cứ một ngụm nước, một miếng lê đều phải chia đều cẩn thận, không khí chung quanh đều nhiễm mùi thơm ngọt.
Triệu Nguyệt lấy được phần chè của mình, nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy lên là có thể cảm nhận được chất kẹo dính của lê tuyết ngân nhĩ, cô ấy cúi đầu nhấp ngụm nước trước, chỉ cảm thấy uống cực kỳ thanh.
Lê tuyết ngân nhĩ không chỉ ngon, lúc nuốt xuống từ cuống họng đến dạ dày đều vô cùng thoải mái, khiến cô ấy uống hết muỗng này đến muỗng khác. Uống liên tục mấy muỗng chè mới nếm nguyên liệu bên trong, chỉ cảm thấy ngân nhĩ mềm trơn ngon miệng, quả lê vị vừa phải, ăn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
"Ngon quá."
Triệu Nguyệt nghe có người nói ra lời cảm thán trong lòng mình, đồng ý gật đầu.
"Uống ngon thật, trước đây tớ từng thử tự làm lê tuyết ngân nhĩ, thế nhưng làm sao cũng không nấu ra được cảm giác này."
"Không biết hình dung như thế nào, ngược lại chính là kiểu ngon mà chỗ nào cũng hợp miệng ấy."
"Hồi trước tớ từng ăn lê lề đường, quả lê trong đó được hầm nát bấy, đến mức vừa vào miệng là tan ra ngay, có điều cũng không có vị lê gì, ăn có hơi vô vị. Tớ còn tưởng rằng tất cả lê tuyết ngân nhĩ đều sẽ như vậy, chỉ có nước uống ngon chứ lê ăn không ngon, nhưng Thất Thất nấu món này, canh trong veo, lê cũng rất tươi mới, khoan khoái."
"Đúng đúng đúng, tớ cũng cảm thấy như vậy, trước đây ăn món này tớ đều chỉ thích uống nước không thích nguyên liệu bên trong, ngày hôm nay nói thật là đều thích hết."
"Cảm thấy uống ngon hơn trà sữa, hơn nữa còn dưỡng sinh."
Triệu Nguyệt cũng cảm thấy ngon hơn trà sữa, hơn nữa: "Tớ uống trà sữa đều thích thêm 100% đường, chính là càng ngọt càng tốt, nhưng chè lê trong veo, vậy mà tớ cũng có thể chấp nhận, còn cảm thấy rất ngon."
Các cô ấy khen xong, tốc độ ăn chè càng ngày càng chậm. Đương nhiên, cũng không phải các cô ấy uống không ngon, mà là sợ uống hết sẽ không còn, vì thế cố gắng chậm lại.
Mùa này vào ban ngày cũng còn đỡ, buổi tối lúc gió lên vẫn hơi mát mẻ, có điều các cô ấy uống lê tuyết canh ngân nhĩ thanh ngọt lại cảm thấy thật thoải mái.
"Quá ngon, cảm giác như uống xong cả người đều vô cùng thoải mái."
"Chưa uống đủ, tớ còn muốn uống thêm."
Ăn xong bữa tối thêm vào đã ăn chè xong nhất định đã no rồi, nhưng miệng vẫn còn hơi thèm.
"Ai không muốn chứ?!"
"Thấy đủ đi, chúng ta dù sao cũng được uống."
Lâm Sở Trì vốn có lòng tốt mở cửa sau cho các cô ấy, các cô ấy thích thì thích nhưng cũng không thể quá tham lam.
Lúc gần chín giờ, Lâm Sở Trì mới vừa thu dọn đồ đạc xong xuôi tan tầm thì Triệu Nguyệt mang gộp giữ ấm đã rửa sạch sẽ đến trả lại cô.
Thấy giờ này mà cô ấy còn đến trả hộp giữ ấm, Lâm Sở Trì nói: "Sao còn cố ý tới một chuyến, ngày mai lúc ăn cơm tiện tay đem tới là được."
"Vừa vặn em không có gì chuyện nên thuận tiện lại đây." Triệu Nguyệt nói xong, chờ khi cô dẹp hộp giữ ấm đi ra ngoài phòng bếp, lại nhét một túi đồ vào trong tay cô.
Lâm Sở Trì sợ làm rớt túi xuống đất, theo bản năng nắm chặt mới hỏi: "Cái gì vậy?"
"Các cậu ấy bảo em mang trái cây tới cho chị."
Ban đầu mấy nữ sinh muốn mời cô uống trà sữa, nhưng ngẫm lại cô có thể nấu món chè ngon như thế đâu thể thèm trà sữa, bèn dứt khoát đổi thành trái cây.
"Không cần, các em khách sáo như vậy làm gì?"
Lâm Sở Trì nói rồi muốn trả túi cho cô ấy, nhưng Triệu Nguyệt không chịu nhận.
"Chỉ là một ít trái cây mà thôi, Thất Thất chị cầm đi, chị đưa em các cậu ấy cũng không muốn lấy."
"Vậy em tự giữ lại ăn đi."
"Nhưng em không thích ăn trái cây, mỗi lần tâm huyết dâng trào mua trái cây cuối cùng đều để hư hết, giờ em rất ít mua."
Lâm Sở Trì nghe nói như thế lại thấy cô ấy kiên trì không chịu nhận, chỉ có thể tiếp tục cầm túi, có điều nhắc nhở: "Vẫn phải ăn trái cây, không được nữa thì mỗi lần có thể mua ít chút."
Triệu Nguyệt gật đầu, hỏi cô ngày hôm nay có làm cơm không, nhận được câu trả lời lập tức muốn cùng đi cho mèo ăn với cô.