Lâm Sở Trì không quan tâm cô ấy ăn thịt khô, nhưng đám mèo, đặc biệt là Xấu Xa thì không vui, ngửa đầu kêu gào với Triệu Nguyệt.
"Mày hung dữ cái gì, coi chừng tao ăn hết thịt khô của mày, còn bảo Thất Thất sau này cũng không làm cho mày ăn nữa."
Có Lâm Sở Trì ở bên cạnh, Triệu Nguyệt không sợ nó, cố ý lớn tiếng cắn thịt khô, diễn dịch màn ỷ người bắt nạt mèo vô cùng nhuần nhuyễn.
"Được rồi, em đừng trêu nó."
Lâm Sở Trì sợ sau này cô bị mèo quấy rối, lại lấy ít thịt khô từ trong bình chia cho đám mèo, sau đó kéo cô ấy rời đi.
Bình không lớn, một phần như thế cũng không còn lại bao nhiêu, Triệu Nguyệt ăn đến miếng cuối cùng vẫn còn chưa hết thòm thèm trả lại bình cho cô.
"Thất Thất tốt, chị đừng chỉ làm cho mèo, lần sau cũng làm ít đồ ăn vặt cho em đi." Cô ấy nói xong lại bổ sung một câu, "Tuy rằng em không phải mèo, nhưng em có thể hát bài học tiếng mèo kêu cho chị nghe."
Triệu Nguyệt nói xong quay qua cô hát lên: "Mình bắt chước loài mèo kêu nhé, kêu cùng em meo meo meo meo."
Đêm hôm hát ca, xung quanh toàn là tiếng hát của cô ấy, Lâm Sở Trì vội vàng nói: "Được rồi đừng hát nữa, làm cho em."
Lúc này Triệu Nguyệt mới yên tĩnh lại, vui vẻ kéo cánh tay cô, bước chân nhẹ nhàng như muốn nhảy lên.
"Em định theo chị về nhà à?" Lâm Sở Trì thấy cô đi theo mình về nhà, dừng bước lại hỏi.
Bấy giờ Triệu Nguyệt mới phản ứng lại, mau chóng buông tay ra tạm biệt cô.
Hai ngày tiếp theo, thịt bằm cà tím vẫn là cơm phần được chào đón nhất ô cửa số bảy. Mãi đến tận một ngày nọ, toàn bộ nguyên liệu mà Lâm Sở Trì đã dặn người ta từ trước được đưa tới thì cô bắt đầu làm thịt kho tàu, có thể đoán được hôm nay cơm phần đứng đầu sắp thay tên đổi họ rồi.
"Tiểu Lâm, hôm nay cháu chuẩn bị làm gì?"
Ô cửa kế bên thấy hôm nay trong những nguyên liệu cô dùng có rất nhiều thịt ba chỉ, hiếu kỳ hỏi nhiều một câu.
"Hồi trước có rất nhiều sinh viên nói muốn ăn thịt kho tàu, vì thế cháu chuẩn bị làm một ít."
Nghe Lâm Sở Trì nói, ông chú tuổi trung niên ở ô cửa bên cạnh lập tức hơi chờ mong: "Thịt kho tàu à, chú thích ăn món này nhất, lát nữa có thể giữ một chén cho chú không?"
"Được ạ." Lâm Sở Trì không nói hai lời đã đồng ý.
Lúc cô còn đang xử lý thịt ba chỉ, tin tức đã truyền ra, dì Vương còn cố ý chạy tới xác định lại với cô.
"Tiểu Lâm, nghe nói hôm nay cháu muốn làm thịt kho tàu có thật hay không?"
Lâm Sở Trì không trả lời mà hỏi lại: "Dì Vương dì cũng thích ăn thịt kho tàu à?"
Khó trách cô sẽ hỏi như vậy, chủ yếu là lúc trước cô muốn nấu món gì cũng không thấy những người khác trong nhà ăn quan tâm như thế.
"Ai mà không thích ăn thịt kho tàu." Dì Vương nói rồi đáp lại, "Dì từng ăn thịt kho tàu ngon nhất trong một quán cơm quốc doanh, một lần khác chính là lúc ông nội cháu tới trường học làm việc, phải nói là ngon số một."
Quán cơm quốc doanh trong miệng bà ấy cũng không phải quán cơm bây giờ, thời đó vật tư không thịnh vượng như thế, ăn cơm cần phiếu lương thực, ăn thịt cần phiếu thịt, có thể đến quán cơm quốc doanh ăn bữa thịt kho tàu, tuyệt đối có thể nhớ cả đời.
Lại như hiện tại, dì Vương không hẳn còn nhớ thịt kho tàu của quán cơm quốc doanh đó có mùi vị gì, nhưng nhắc tới thịt kho tàu sẽ nhớ tới đoạn ký ức ấy.
Vợ chồng ở ô cửa số sáu nghe bà ấy nói xong không nhịn được xen vào nói: "Bà còn từng ăn thịt kho tàu của quán cơm quốc doanh à, tuyệt vậy."
Thời đại đó có thể ăn bữa thịt kho tàu đầy mỡ ở quán cơm quốc doanh gần giống như ăn một bữa cơm ở nhà hàng bây giờ, cũng khó trách bọn họ trêu ghẹo.
Ở thời đại thiếu mỡ, thịt kho tàu tuyệt đối là món ngon nhất trong lòng rất nhiều người của thế hệ trước, không chỉ bởi vì nó ngon, cũng bởi vì nó có mỡ. Vì thế dì Vương bọn họ mới để ý khi biết Lâm Sở Trì muốn làm thịt kho tàu, chờ mong cô làm ra thịt kho tàu mỹ vị trong ký ức.