Vào lúc Lâm Sở Trì ngồi xổm bên đám mèo nhìn chúng ăn nhân tiện vuốt mèo, Cố Hoài Dục từ gần đó đi tới.
Cô nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu, thấy anh cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là đối phương cũng tới vuốt mèo thôi.
Cố Hoài Dục ngồi xổm xuống bên cạnh cô, thật sự thuận tay vuốt con mèo trắng đó vài cái, nhưng rất nhanh đã lên tiếng nói rõ mục đích.
Hóa ra vừa nãy sau khi anh nói cho bạn tốt biết là món thanh ngư ngốc phế, đối phương trực tiếp liên lạc với đầu bếp từng mời tới lúc trước, nhưng các đầu bếp hoặc là bày tỏ mình không biết nấu món này, hoặc là nói có thể thử nhưng không chắc chắn có thể nấu ra được mùi vị đó.
Món thanh ngư ngốc phế này đã đòi hỏi tay nghề của đầu bếp ngay từ bước lấy nguyên liệu, sau khi cá chết, vị gan cá sẽ đắng, cho nên phải lấy gan lúc cá còn sống, khi xử lý phải tỉ mỉ loại bỏ dây đen hai bên.
Đồng thời, gan cá rất mềm, lúc nấu bất cẩn một cái sẽ hủy mất nguyên liệu, cho nên muốn nấu ra một phần thanh ngư ngốc phế hoàn chỉnh, sắc hương vị đều có đủ cũng là một việc đòi hỏi kỹ thuật.
Tên của cháu cụ Ngô là Ngô Sáng Hữu, đầu bếp mà anh quen biết không quá tự tin với món này, dứt khoát gửi tin nhắn cho Cố Hoài Dục, hỏi anh có thể mời đầu bếp đoán được món ăn này tới giúp không.
Lâm Sở Trì không ngờ anh sẽ nhờ mình nấu ăn giúp, nhưng vừa nãy nghe anh nói người nhớ nhung món ăn này là một ông cụ bị bệnh đãng trí, nghĩ tới ông nội chưa nhìn thấy mình giành được quán quân trong cuộc thi đầu bếp thế giới đã qua đời, cô không muốn người cao tuổi khác cũng có loại nuối tiếc này, không do dự mà đồng ý ngay.
“Cảm ơn.” Cố Hoài Dục vốn tưởng phải tốn công sức mới có thể thuyết phục được cô, không ngờ cô lại đồng ý ngay.
Chân thành nói cảm ơn xong, cho dù biết cô biết mình, Cố Hoài Dục vẫn nghiêm túc giới thiệu bản thân: “Tôi họ Cố, Cố Hoài Dục, trong trường có một giảng viên Cố là chú họ của tôi.”
Anh nói những điều này chủ yếu là để Lâm Sở Trì yên tâm, dù sao thì một cô gái như cô theo anh đến nơi khác nấu ăn, vẫn phải đưa ra đảm bảo rõ ràng với người ta.
Giảng viên Cố cũng là một khách quen của nhà ăn số 1, anh vừa nói, Lâm Sở Trì liền biết là ai.
Thực ra khi cô đồng ý không kịp nghĩ nhiều như thế, không ngờ anh sẽ chủ động xóa bỏ mối băn khoăn trong lòng mình, ngược lại cô có ấn tượng rất tốt với anh.
“Lâm Sở Trì, song mộc lâm, Sở trong rõ ràng, Trì trong đến trễ.”
Nói ra thì họ cũng gặp mặt vài lần, cho tới hôm nay mới coi như chính thức trao đổi tên họ, cũng có hơi buồn cười. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy rất bình thường, dù sao thì trước kia vẫn luôn không có cơ hội này, đột nhiên giới thiệu bản thân với đối phương mới thật sự khiến người ta mơ hồ.
Trước kia Cố Hoài Dục nghe sinh viên gọi cô là “Thất Thất”, còn tưởng trong tên của cô có chữ này, sau khi nghe cô tự giới thiệu, anh nhanh chóng liên tưởng tới có lẽ là vì cửa sổ nhà cô là số 7.
Bởi vì sức khỏe của ông cụ không tốt lắm, cho nên chuyện này càng sớm càng tốt, hai người nhanh chóng hẹn thời gian, quyết định ngày mốt. Dĩ nhiên nguyên liệu do Cố Hoài Dục bọn họ chuẩn bị, nói trước chiều hôm đó do anh đích thân tới đón cô.
“Cảm ơn, vậy tôi đi trước.”
Cố Hoài Dục cảm ơn lần nữa rồi đứng dậy rời đi, Lâm Sở Trì thì tiếp tục ở lại vuốt mèo một lúc mới về nhà.
Cô nghĩ nếu đã đồng ý sẽ đi nấu ăn cho người ta, vậy thì chiều hôm kia chắc chắn nhà ăn không thể kinh doanh như bình thường, vì vậy sáng hôm sau cô đã dán thông báo ở ngoài cửa sổ nói cho các sinh viên biết trước.
“Cái gì, tối ngày kia em sắp không có cơm ăn rồi.”
“A, sao ngày kia Thất Thất không kinh doanh vậy.”
“Cậu nói nhảm quá, chắc chắn là bận việc rồi.”
Nhà ai không có chút việc riêng chứ, tuy các sinh viên cảm thấy hơi khó chịu việc cô dừng bán một buổi vào ngày kia, nhưng chung quy vẫn khá hiểu cho cô.
“Hu hu hu, chiều hôm kia sẽ không ăn được cơm phủ do Thất Thất làm rồi, đau lòng.”
“Thất Thất, không có cơm phủ của chị em phải sống thế nào đây.”
“Vậy tối ngày kia em phải ăn gì đây?”
Lâm Sở Trì nhìn thấy dáng vẻ khoa trương của đám sinh viên, cảm thấy mình dừng bán một buổi chứ đâu phải không quay lại, dở khóc dở cười nói: “Quả thực là có chút việc riêng, chỉ một buổi, ngày kia nữa sẽ quay lại kinh doanh bình thường.”