Ngô Hữu Sáng không trả lời hai vị đầu bếp riêng, mà giới thiệu hai bên trước.
Hai vị đầu bếp riêng đó một người họ Cao, một người họ Hoàng, vóc người đều hơi phệ, ngược lại rất giống dáng vẻ của đầu bếp tiêu chuẩn.
Trước khi xuyên không, Lâm Sở Trì không ít lần bị người trong ngành nghi ngờ bởi vì tuổi tác và giới tính, xưa giờ cô lười dùng lời nói để phân bua, dù sao thì chuyện tài nghệ nấu nướng này, ra tay mới có thể chứng thực.
Cô không phân bua, Cố Hoài Dục là người mời cô tới đồng thời cũng đã nếm qua tài nghệ của hai bên, lại không hề khách sáo nói: “Đầu bếp Lâm là người tôi mời tới giúp, tôi đã nếm qua tay nghề của cô ấy, không chỉ hơn hai vị một bậc thôi đâu.”
So sánh với cái lưỡi độc trong chương trình giải trí trước đây, anh nói vậy không tính là gì, cũng chỉ nói thật mà thôi.
Thế nhưng rơi vào tai hai vị đầu bếp họ Cao và họ Hoàng lại cực kỳ chói tai, dù sao thì nghe xem anh nói cái gì, “hơn một bậc” đã đành, còn “không chỉ hơn một bậc”.
“Vậy hôm nay chúng tôi phải mở mang thử tầm mắt.” Cao sư phụ nghiêm mặt trông không được vui lắm.
Hoàng sư phụ không biểu hiện rõ ràng như ông ta, nhưng hiển nhiên cũng rất không phục.
“Cá trắm ở đâu?” Lâm Sở Trì không quan tâm thái độ của hai người họ, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Ngô Sáng Hữu đích thân dẫn cô đến bể cá nuôi cá, chỉ con cá trắm bên trong hỏi: “Không biết số cá này có phù hợp yêu cầu của cô không?”
Nhà họ Ngô không chỉ nhà bếp lớn, thậm chí còn có bể cá lớn chuyên môn nuôi thủy sản, khi biết cô muốn dùng cá trắm, bèn chuẩn bị trước rất nhiều cá trắm to tươi sống nuôi bên trong.
Nấu thanh ngư ngốc phế, ít nhất cần cá trắm năm cân trở lên, lấy gan ra mới có thể dùng, trong bể cá đều là cá trắm năm sáu cân trở lên, hơn nữa trông rất hoạt bát, dĩ nhiên không có vấn đề.
Hai người Cao, Hoàng nhìn thấy cô gật đầu liền đích thân ra tay cầm lưới bắt cá, bày ra dáng vẻ đợi xem trò cười.
Theo họ, cá trắm từ năm sáu cân trở lên không phải là cá mà một cô gái có cổ tay mảnh khảnh như Lâm Sở Trì có thể tùy tiện bắt được, càng đừng nói sau khi vớt xong còn phải giết cá.
Cố Hoài Dục không có suy nghĩ như họ, nhưng loại việc phí sức này không thể để một mình cô làm được, cho nên cho dù có hơi ghét mùi tanh của cá, anh vẫn vô thức đi lên vài bước.
Thế nhưng vốn không cần anh giúp, Lâm Sở Trì vung lưới xuống liền bắt ra một con cá, quăng vào trong chậu lớn đã chuẩn bị ở bên cạnh. Động tác của cô nhẹ bâng thậm chí khiến người ta không nhìn ra, cá mà cô quăng ra là đặc biệt lựa chọn chứ không phải tùy ý bắt bừa.
Làm sao có thể chứ.
Hai người Cao, Hoàng nhìn thấy cô bắt cá nhẹ nhàng như thế cũng có hơi nghi ngờ cá trong bể có phải sắp chết rồi không, nếu không sao ngay cả phản kháng cũng không có. Phải biết khi cá rời khỏi nước đều sẽ điên cuồng tung lắc tránh né, đâu thể ngoan ngoãn bị bắt.
Ôm suy nghĩ này, họ sải bước đi tới trước chậu lớn ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra cá được bắt ra, thế nhưng tay còn chưa chọc lên thân cá, cá trắm trong chậu đã búng lên hất đuôi lên mặt họ.
Hai người đau mặt không thể gạt mình đây là cá chết được, đứng dậy nhìn chằm chằm Lâm Sở Trì, kết quả phát hiện con cá hoạt náo ở trong hồ vừa bị cô bắt lên đã ngoan ngoãn, thậm chí lúc cô thả lưới xuống còn cho người ta một ảo giác cá chủ động chui vào.
Lẽ nào gặp ma rồi.
Khi hai người Cao, Hoàng đang nghi ngờ cuộc đời, Lâm Sở Trì đã bắt xong cá cần thiết, chuẩn bị giết cá lấy gan.
Vào lúc cô thả lưới xuống, hai người không tin tà cầm lưới cá thử bắt cá trong hồ, kết quả con cá đó giãy giụa tới mức cầm hai tay mới cầm được, thậm chí còn tạt cho họ một mặt nước.
Cá còn phân biệt đối xử hay sao.
Hai người Cao, Hoàng ngượng ngùng lau nước trên mặt, nghĩ tới cho dù Lâm Sở Trì giỏi bắt cá, chuyện giết cá tanh máu như thế không phải chuyện mà một cô gái như cô làm tốt được, lại tiếp tục chuyển dịch tầm nhìn sang.
Đồ dùng trong bếp được chuẩn bị rất đầy đủ, lúc này Lâm Sở Trì đã đeo tạp dề chống nước, chọn con dao vừa tay bắt đầu ra tay giết cá.