Tuy món thanh ngư ngốc phế chỉ cần dùng gan cá, nhưng Lâm Sở Trì không thích lãng phí, sau khi lấy gan cá xong, tiện tay xử lý đơn giản cá trắm một lượt.
Động tác làm thịt cá của cô thực sự quá nhanh, nhanh tới mức đừng nói Ngô Sáng Hữu bọn họ, chỉ sợ cá dưới tay cô cũng chưa kịp phản ứng đã không đau đớn rời khỏi thế giới.
“Anh Ngô, đây là người chuyên môn từ chợ hải sản mời tới à.”
Cao sư phụ thấy chỉ trong thời gian một câu nói này của mình mà cô đã thịt xong con cá nữa, hoài nghi có phải từ lúc cô cầm nổi dao đã bắt đầu luyện làm cá, nếu không không có kinh nghiệm mười mấy năm, sao có thể làm cá nhanh như vậy tốt như vậy.
“Chưa tới một phút đã thịt xong một con cá, thịt cá đẹp đã đành, còn có thể tiện tay xử lý sạch sẽ gan cá, đây còn là người không?” Hoàng sư phụ càng không nhịn được kinh ngạc cảm thán.
Phải biết gan cá rất mềm, nếu để ông ta đi lấy, không nói cẩn thận dè dặt, động tác nhẹ nhàng, nhưng nhìn động tác đó của cô, đơn giản giống như uống nước, nhưng cá lại được xử lý cực kỳ sạch sẽ, gan cá hoàn mỹ không chút tổn thất.
Cố Hoài Dục nghĩ tới thái độ coi thường của hai người này vừa nãy, lúc Ngô Sáng Hữu nhìn sang, anh nói: “Không phải là chợ hải sản, là tôi mời từ nhà ăn trường đại học về.”
Là chúng ta không ra ngoài nhìn ngắm thế giới quá lâu, bây giờ đầu bếp ở nhà ăn đại học đều có yêu cầu cao như vậy sao?
Hai người Cao, Hoàng lần nữa hoài nghi cuộc đời.
Tốt xấu gì họ cũng là đầu bếp chuyên nghiệp, mắt nhìn nên có vẫn có, chỉ riêng cách dùng dao thể hiện ra lúc Lâm Sở Trì làm cá đã khiến họ tự hổ thẹn.
Sau đó, thái độ của họ thay đổi rõ rệt, từ dáng vẻ muốn xem trò cười vừa nãy chuyển sang nghiêm túc.
Chưa tới hai mươi phút, Lâm Sở Trì đã lấy xong gan cá cần dùng, rửa sạch tay thay tạp dề nấu ăn, tỉ mỉ làm sạch gan cá bên bể nước.
Sau khi hai vị sư phụ thay đổi thái độ, chủ động tới giúp xử lý nguyên liệu đi kèm như măng, hành, gừng.
Lâm Sở Trì thấy vậy cũng không nói gì, đợi nguyên liệu đều được xử lý xong mới tới bên bếp khai hỏa.
Thanh ngư ngốc phế cần dùng mỡ lợn xào mới ngon, cho thịt lợn vào nồi xào tới bảy phút, bỏ hành vào khử dầu, rồi thêm gan cá vào.
Gan cá rất mềm, không dễ xào lật, vì vậy dùng dầu chiên sơ qua một lúc, sau đó chỉ có thể dùng vá trở mặt.
Lúc người khác nấu món này sợ làm vỡ gan cá, cho dù là dùng vá thì động tác cũng vô cùng cẩn thận, nhưng khi tới phiên Lâm Sở Trì, cô lại lắc nồi hai cái rồi vô cùng lưu loát đẩy vá trở mặt gan cá.
Tốc độ lưu loát tới mức gan cá cũng không kịp phản ứng này khiến Cao sư phụ không nhịn được bất thốt khen hay.
Mà đồng thời, mùi thơm ngày càng đậm cũng bắt đầu bay ra từ trong nồi, khiến người ngửi vô cùng thèm.
Sau khi hai mặt gan cá được chiên sơ vài giây, Lâm Sở Trì bỏ rượu vàng vào phủ phủ rồi lại nấu vài giây, sau đó mới cho măng, gừng, tương dầu, đường trắng vào, bắt đầu nấu lửa nhỏ.
“Thơm quá.”
Ngô Sáng Hữu lần đầu tiên biết gan cá nấu xong lại còn thơm hơn cả cá, nói xong cổ họng rục rịch, hiển nhiên là rất thèm.
Mà hai vị sư phụ chất vấn cô khi cô vừa tới, lúc này đã sớm nghiêm túc tới bên bếp quan sát học tập.
Sau khi Lâm Sở Trì mở nắp nồi ra, hương thơm ngào ngạt lập tức bay đầu cả nhà bếp, chỉ ngửi mùi cũng khiến người ta mê đắm.
Lúc mấy người khác không nhịn được khẽ nhắm mắt cảm nhận hương thơm này, cô đã mau lệ múc thanh ngư ngốc phế ra khỏi nồi.
Nấu món nồi nhỏ và món nồi lớn vẫn có khác biệt, cộng thêm bây giờ thời gian cũng không gấp rút, cô vẫn nhàn nhãn làm trang trí đơn giản.
Thanh ngư ngốc phế đã nấu xong không chỉ thơm tới mê người, màu sắc xinh đẹp giống như vàng, khiến người nhìn ứa nước miếng.
“Người trẻ bây giờ đúng là lợi hại, vừa nãy là chúng tôi không đúng, xin lỗi cô, xin lỗi.” Hai người Cao, Hoàng nhìn món thanh ngư ngốc phế đủ cả sắc hương vị, tự nhận không làm ra món ăn hoàn mỹ như vậy, chủ động xin lỗi.
Lâm Sở Trì cũng không phải người nhỏ nhen, lập tức xua tay bày tỏ không sao.
Bây giờ vẫn chưa chắc chắn “cá” mà ông cụ Ngô nhớ mãi không quên có phải là thanh ngư ngốc phế không, nhưng Ngô Sáng Hữu cảm thấy với đĩa thức ăn thơm phức mê người trước mặt này, cho dù đoán sai cũng không tính là uổng công, ít nhất cho anh ta mở mang tầm nhìn.