Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 200 - Chương 200: Chương 200

Chương 200: Chương 200 Chương 200: Chương 200

Nghe Cố Hoài Dục nói, Lâm Sở Trì bỗng nhiên hiểu ra: "Vì thế lúc trước nó hung dữ với anh cũng là bởi vì việc này."

Cố Hoài Dục khẽ gật đầu.

"Vậy nếu như nó biết tôi định đưa thịt khô cho Sơ Nhất, chẳng phải là sẽ tức chết sao." Lâm Sở Trì nói đùa một câu, sau đó chào anh một tiếng rồi về nhà lấy thịt khô trước.

Đến nhà, nghĩ đến cơn ghen mãnh liệt của tên nhóc Xấu Xa kia, cô cố ý đi rửa tay rửa mặt trước, trước khi ra cửa còn thay áo khoác.

Bản thân mẹ Lâm bớt ăn bớt mặc nhưng rất hào phóng với con gái, cái áo khoác lông màu hồng nhạt trên người cô là mẹ Lâm cố ý mua từ trên mạng cho cô, khiến khuôn mặt vốn non nớt của cô càng thêm tinh xảo.

Buổi tối bên ngoài gió thổi rất lạnh, mặc áo khoác lông vào cả người cô đều ấm áp. Lâm Sở Trì vươn tay vuốt lớp lông trên áo khoác cảm thấy rất thích, điều duy nhất làm cô hơi để ý chính là màu sắc, cảm thấy quá hồng.

Sợ Cố Hoài Dục đợi lâu, cô cầm thịt khô rồi bước nhanh về chỗ cũ.

"Cái này là cho Sơ Nhất, cái này cho anh nếm thử." Lâm Sở Trì đưa hai bình thịt khô, bình thứ hai bỏ thêm gia vị là loại lúc trước đưa cho Triệu Nguyệt.

Cố Hoài Dục nhận lấy, nhìn khá giống khô bò khen ngợi: "Cảm ơn, trông rất ngon."

Sau khi anh lấy được thịt khô thì về nhà, còn chưa xuống xe đã thấy Border Collie canh giữ bên ngoài, tức giận nói: "Mày chặn cửa xe rồi làm sao tao xuống?"

Lúc này Border Collie mới lùi qua bên cạnh một chút, có điều vẫn ngoắt ngoắt cái đuôi vẻ mặt chờ mong nhìn anh.

Cố Hoài Dục không hiểu, bình thường mình cũng không để nó thiếu ăn thiếu uống, sao lại nuôi nó thành tên nhóc ham ăn.

Sau khi anh xuống xe, cầm hai bình thịt khô đi vào trong, Border Collie theo sát bên cạnh, con mắt rơi vào trên tay anh.

Cố Hoài Dục vào cửa đổi giày, cởi áo khoác, lúc rửa tay, Border Collie tập khuôn từng bước theo anh, suýt chút nữa làm anh vấp ngã.

Anh ngồi ở trên sô pha lại không cho ăn nó, mà cầm bình thịt khô thuộc về mình mở ra bỏ vào trong miệng.

Thịt khô có tính dai, ăn hơi mặn bên trong kèm ít cay, gia vị tươi thơm không quá nặng, có một cảm giác càng ăn càng thơm.

"Gâu~"

Chờ nửa ngày không chờ được thịt khô, trái lại nhìn thấy anh ăn một mình, Sơ Nhất cuối cùng cũng mất kiên trì, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu kháng nghị.

Tầm mắt Cố Hoài Dục rơi xuống người nó, chỉ thấy nó giơ móng vuốt vỗ trên khay trà, hiển nhiên là bày tỏ nó cũng muốn ăn.

Nể tình hôm nay xem như là dính ánh sáng nó mới lấy được thịt khô ngon như vậy, cuối cùng anh cũng mở một bình thịt khô khác ném ra ngoài.

Lúc ném cho ăn, anh còn tiện tay dùng di động quay lại, hiển nhiên là chuẩn bị gửi cho Lâm Sở Trì xem.

Sơ Nhất ăn được thịt khô thơm ngát, cái đuôi phía sau đung đưa nhanh chóng.

Thịt khô không bỏ gia vị ăn sẽ cứng hơn một chút, hoàn toàn có thể xem như đồ ăn vặt mài răng, nó cắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng rắc rắc.

Ăn mấy miếng thịt khô hơi đỡ thèm rồi, Border Collie thông minh nhớ tới một bình thịt khô khác thơm hơn.

Cố Hoài Dục thấy nó đặt móng vuốt lên trên bình, ngửa đầu chờ mong nhìn mình, kéo móng vuốt nó xuống: "Mày không thể ăn cái này."

"Gâu gâu gâu~"

"Bởi vì đây là của tao." Cố Hoài Dục nói xong, che bình của mình lại, cảm thấy trước khi ngủ phải khóa bình thịt vào trong tủ bảo hiểm.

Cũng không phải anh quá khoa trương, chủ yếu là tên này rất có bản lĩnh, nếu như đặt ở trong ngăn kéo hoặc là trong tủ, chưa chắc có thể phòng được nó.

Sơ Nhất quấn quýt lấy anh đòi ăn không có kết quả, sau đó chỉ có thể đàng hoàng ăn phần của mình.

Nó thật sự rất thích thịt khô Lâm Sở Trì làm, thừa dịp Cố Hoài Dục đi tắm, cái tên này tự mình mở nắp ăn trộm một nửa.

Cố Hoài Dục đi ra từ buồng tắm chỉ thấy nó yên tĩnh nằm nhoài bên ổ, trong lòng đã đoán được cái gì, chờ khi lấy thịt khô đặt trong ngăn kéo ra nhìn, phát hiện mình quả nhiên không đoán sai.

Anh quay đầu thấy tên nhóc ăn vụng này còn biết giấu đầu đi, điệu bộ không còn mặt mũi gặp người, anh tức giận nói: "Tao chẳng thèm nói mày, có nhiều như thế, mày ăn hết sẽ không còn."

Sáng sớm hôm sau, trên đường Lâm Sở Trì đi tới nhà ăn, có số ít sinh viên dậy sớm lộ vẻ mặt cảm động nhìn cô.

"Thất Thất, hôm nay rốt cuộc có thể ăn cơm chị nấu rồi."

"Chị biết ngày hôm qua làm sao em sống nổi không, quá khổ mà."

"Chỉ nghỉ bán nửa ngày mà thôi, các em có cần phải vậy không?" Lâm Sở Trì buồn cười nói.

Bình Luận (0)
Comment