Mạnh Nhạc nhìn hai viên sủi cảo còn lại trong bát, bỗng nhiên hối hận, cảm thấy mình thật không nên như kẻ ngu si ép cân giảm béo, để người trong nhà lo lắng thì thôi, giờ có đồ ăn ngon cũng ăn không hết.
"Không ăn nổi nữa cũng không sao, mẹ ăn giúp con." Mẹ Mạnh đã ăn hết phần sủi cảo của mình, bà đang uống canh, nhìn thấy động tác của con gái chậm lại, lập tức gắp sủi cảo trong chén cô bé, thuận tay đổ một nửa canh qua, "Được rồi, con uống ít canh là được."
Ăn sủi cảo chú ý uống nước canh, bà không dám để cô bé ăn sủi cảo nữa, nhưng vẫn có thể uống ít canh.
"Mẹ, nhưng con vẫn muốn ăn." Mạnh Nhạc nhìn sủi cảo của mình bị gắp đi có chút không nỡ.
Hiện tại cô bé ăn được là chuyện tốt, nhưng nếu như ăn quá no sẽ khiến dạ dày càng tệ hơn, mẹ Mạnh thấy cô bé tha thiết mong chờ nhìn mình, bèn giải quyết viên sủi cảo trong một ngụm.
Thấy sủi cảo bị bà ấy ăn xong, lúc này Mạnh Nhạc mới hết hy vọng cúi đầu húp canh.
Sau khi xảy ra chuyện, người nhà họ Mạnh vừa đau lòng vừa hối hận, hoàn toàn không nỡ nói gì cô bé.
Lúc này mẹ Mạnh thấy cô bé uống canh còn không nhịn được chu mỏ, chọt trán cô bé nói: "Bây giờ biết khó chịu rồi nhỉ, xem con lần sau còn dám xằng bậy không."
“Con biết sai rồi." Mạnh Nhạc vùi mặt vào trong chén bát nói.
"Con đó, có người bắt nạt con nên nói với cha mẹ ngay lập tức, trong lòng có ý kiến gì cũng phải nói."
Me Mạnh nói lý lẽ với con gái, thấy cô bé ngoan ngoãn gật đầu, thử nói: "Hai ngày trước thầy giáo con gọi điện thoại cho mẹ, hỏi lúc nào con có thể trở về trường học, con nghĩ như thế nào?"
"Con nghĩ học kỳ tiếp theo đi có được không?"
Gần đây mỗi ngày Mạnh Nhạc đến nhà ăn của đại học H, các sinh viên trong trường đại học đều có thái độ vô cùng thân thiện với cô bé, khiến cô bé cũng mở lòng hơn một chút, thế nhưng lúc nhắc tới trường mình, nụ cười trên mặt cô bé trong nháy mắt biến mất.
Mẹ Mạnh thấy dáng vẻ ấy của cô bé thì có chút đau lòng, đồng thời cũng quyết định.
"Vậy học kỳ sau mẹ đổi trường học cho con có được không?"
Hiện tại trường trung học cơ sở ở chỗ bọn họ là trường tốt nhất gần nhà bọn họ, thế nhưng trải qua chuyện lần này, mẹ Mạnh cảm thấy thành tích học tập gì đó cũng không quan trọng bằng con cái khỏe mạnh.
"Có thật không ạ?"
Mẹ Mạnh thấy cô bé hiển nhiên chịu đổi trường học, gật đầu khẳng định: "Thật."
"Cảm ơn mẹ." Mạnh Nhạc nói xong, vui sướng uống cạn phần nước canh còn dư lại.
Trước khi hai mẹ con đi hiển nhiên còn nhớ việc Lâm Sở Trì nói, cố ý đi tới cửa phòng bếp một chuyến.
Lâm Sở Trì thấy bọn họ, lập tức đi vào trong tủ lạnh lấy sủi cảo đã ủ đông từ trước.
"Đều là sủi cảo mà Nhạc Nhạc thích ăn, lấy về làm bữa sáng cho cô bé."
Từ lúc chuẩn bị làm sủi cảo cô đã nghĩ phải chuẩn bị thật nhiều cho Mạnh Nhạc, tránh cho buổi sáng cô bé ăn không hết. Gói sủi cảo này là cô gói hồi tối hôm qua, vẻ ngoài của từng viên nhìn thôi đã thấy thích.
"Dì thật sự cũng không biết cám ơn cháu làm sao mới tốt." Mẹ Mạnh nhìn một gói sủi cảo to, chỉ cảm thấy rõ ràng là mùa đông, nhưng cõi lòng trong nháy mắt vô cùng ấm áp.
Sau khi con gái xảy ra sự cố này bà ấy vừa đau lòng vừa khó chịu, đồng thời còn có hơi oán giận, cảm thấy cả nhà bọn họ xưa nay chưa từng làm chuyện xấu gì, dựa vào cái gì phải gặp phải loại đau khổ này. Nhưng từ ngày đó con gái lớn cầm cơm trứng xào cà chua về, tất cả đều bắt đầu trở nên tốt lên.
"Tiện tay thôi, không cần khách sáo ạ." Tầm mắt Lâm Sở Trì rơi vào trên người cô gái nhỏ, thấy cô bé cuối cùng cũng coi như mọc ra chút thịt, không gầy gò khiến người ta đau lòng giống như lúc mới tới, cười hỏi, "Sủi cảo ngon không?"
"Ăn thật ngon, còn ngon hơn sủi cảo mẹ gói."
Chỉ cần mẹ tay nghề hơi ngon một chút, như vậy ở trong mắt rất nhiều đứa trẻ, mẹ nấu cơm ngon nhất, cô bé có thể đưa ra lời đánh giá này, hiển nhiên thật sự cảm thấy rất ngon.