Dọc theo ngoài nhà ăn đi một đoạn đường, thầy Cố cuối cùng cũng coi như thoải mái một chút, có tâm trạng mở miệng trò chuyện với anh: "Nghe nói hồi trước cháu mời Tiểu Lâm đến nhà họ Ngô nấu ăn à?"
Cố Hoài Dục gật đầu, kể lại chuyện ông Ngô luôn nhắc muốn ăn cá cho ông ấy.
Nghe tới món thanh ngư ngốc phế, thầy Cố không khỏi nhìn về phía anh "Thằng nhóc này giỏi thật, mời người ta từ chỗ bọn chú đi giúp đỡ thì thôi, vậy mà cũng không biết gọi chú."
Tuy rằng ông ấy cũng chưa từng nghe tới món ăn này, nhưng chỉ cần nghĩ tới có thể khiến ông Ngô nhớ đến tận bây giờ, mùi vị nhất định không tệ.
"Lúc đó vẫn chưa chắc là thanh ngư ngốc phế, cũng không tiện dẫn quá nhiều người qua." Dù sao cũng đâu ngờ sức khỏe ông cụ thực sự không tốt.
Thầy Cố ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, không nói gì nữa, mà quay đầu hỏi anh sao lại quen thân với Lâm Sở Trì, còn nhờ cô giúp.
"Đến chỗ cô ấy ăn cơm, thường xuyên qua lại nên quen thôi ạ."
Thầy Cố cảm thấy thằng cháu mình không phải là người sẽ chủ động kết bạn, nghe nói như thế theo bản năng liếc anh một cái, có điều ngẫm lại Lâm Sở Trì nấu cơm ngon như vậy, anh lại khá kén chọn trong việc ăn uống, hình như cũng có thể hiểu được.
Đi bộ với ông ấy một đoạn rồi trở lại văn phòng, Cố Hoài Dục ngồi một lúc đứng dậy xin tạm biệt. Anh ra khỏi văn phòng đến bãi đậu xe một chuyến trước, xách hai thùng đồ từ trong cốp sau mới quay trở lại nhà ăn một lần nữa.
Lúc anh tiến vào nhà ăn thấy ngoài ô cửa số bảy vẫn còn vài sinh viên đang
xếp hàng, bèn tìm một vị trí gần đấy ngồi xuống trước.
Hiện tại đã sắp hai giờ rưỡi, chỗ ngồi trong nhà ăn trống hơn một nửa, không có cảm giác chen chúc đâu đâu cũng là người như trước đó.
Mãi đến tận khi bên ngoài ô cửa số bảy hoàn toàn không còn ai, Cố Hoài Dục mới đứng dậy đi tới.
"Để anh chờ lâu." Lâm Sở Trì vốn đang sợ anh không đợi kịp mà đi trước, thấy anh vẫn còn ở đây, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Dứt lời, cô thấy gần đấy có sinh viên nhìn qua bên này, nghĩ anh cũng coi như một nửa nhân vật công chúng, chỉ vào bên trong ra hiệu anh đến trước cửa phòng bếp.
Cố Hoài Dục cũng đang cảm thấy trước ô cửa quá nhỏ, đồ mình mang không thể nhét vào, theo phương hướng cô chỉ lập tức đi tới cửa lớn nhà bếp.
"Đây là sủi cảo chuẩn bị cho Sơ Nhất, hấp hoặc luộc đều được."
Khi anh đi tới cửa phòng bếp, Lâm Sở Trì lấy ra một túi sủi cảo to từ trong tủ lạnh sợ anh không biết làm, còn dặn dò đơn giản một lúc.
Cố Hoài Dục nhìn túi sủi cảo lớn như vậy, buông hai thùng đồ cầm trong tay.
Hai thùng này một thùng là cherry, thùng khác có màu trắng bọt biển, bên trong đựng thịt bò.
Lâm Sở Trì vốn không muốn nhận, dù sao bất kể là cherry hay là thịt bò cũng không rẻ, nhưng Cố Hoài Dục lấy lý do không thể nhận không đồ của cô, ngược lại khiến cô khó có thể chối từ.
Túi chườm đá trong thùng bọt biển vẫn chưa tan, vừa vặn có thể dùng đựng sủi cảo, hai người cùng mở thùng lấy thịt bò ra đặt qua một bên.
Chất lượng của thịt bò nhìn bằng mắt thường cũng biết rất tốt, Lâm Sở Trì thấy bên trong có ít nhất bảy, tám cân, không khỏi nói: "Nếu không thì anh lấy một ít về tự mình ăn đi."
"Tôi chẳng biết làm." Anh biết làm vài món đơn giản, nhưng tay nghề thực sự bình thường.
"Vậy tôi tranh thủ thời gian kho thịt bò, chờ khi anh rảnh rỗi tới lấy về ăn."
Đưa đồ cho người khác đâu thể lấy về, thế nhưng nghĩ đến tay nghề của cô, Cố Hoài Dục lại do dự.
"Cứ quyết định như vậy đi." Lâm Sở Trì quyết định luôn, nói xong cất sủi cảo cho Sơ Nhất vào trong thùng bọt biển đậy kín.
"Vậy làm phiền cô."
Sau khi Lâm Sở Trì bỏ thịt bò vào trong tủ lạnh vừa vặn cũng muốn nghỉ ngơi, dứt khoát đi ra ngoài cùng anh.
Hai người quen nhau cũng một quãng thời gian, đề tài có thể nói chuyện ngoại trừ thú cưng, có lẽ chính là về ông Ngô.
Cố Hoài Dục nghe cô hỏi tình trạng sức khỏe của ông cụ, mở miệng nói: "Nhờ phúc của cô, khá hơn trước kia một chút rồi."
"Vậy thì tốt."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc đến gần hồ nhân tạo, một người dự định đến thư viện, một người chuẩn bị đến bãi đậu xe, vì thế lần lượt rẽ hướng.
"Sau khi kho thịt bò xong tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh." Trước khi tạm biệt anh Lâm Sở Trì không quên nói.
"Được."
Thư viện.
Lâm Sở Trì đọc sách ở bên trong, mắt thấy sắp bốn giờ mới đứng dậy trả sách chuẩn bị trở về nhà ăn.