Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 220 - Chương 220: Chương 220

Chương 220: Chương 220 Chương 220: Chương 220

Lúc cô đi được nửa đường, vai bỗng nhiên bị người ta vỗ một cái, quay đầu thì đối diện với khuôn mặt cười xán lạn của Triệu Nguyệt.

"Em cười cái gì?"

"Thất Thất, vừa nãy chị đi với ai thế?" Triệu Nguyệt không trả lời mà hỏi lại.

"Cái gì mà đi với ai, vừa nãy chị đọc sách ở thư viện một mình."

Triệu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: "Chị đừng hòng giấu em, đã có người nhìn thấy chị đi ra cùng một anh đẹp trai, chị nói đi."

"Chỉ là người bạn lại đây tặng đồ cho chị thôi." Lâm Sở Trì thấy vẻ mặt trên mặt cô ấy đã biết cô ấy hiểu lầm, vội cắt ngang lời cô ấy.

"Bạn bè à, được thôi."

Triệu Nguyệt thấy giọng điệu cô nghiêm túc, trái lại không lấy việc này trêu ghẹo nhiều hơn, dù sao bản thân cô ấy muốn thoát kiếp độc thân không có nghĩa là tất cả mọi người vội vã muốn hết ế, không cần vừa nhìn thấy người khác phái đã mở miệng trêu chọc, chớ nói chi là cô ấy còn không có tận mắt thấy.

"Thất Thất, hôm nay chị nấu cháo mồng tám tháng chạp ngon thật, buổi tối còn nữa không?"

"Có thì có, có điều có thể sẽ không nhiều lắm."

Lâm Sở Trì chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn không ít, nhưng sao cô có thể nghĩ đến, rất nhiều sinh viên buổi sáng đã uống rồi buổi trưa vẫn muốn uống, kết quả lúc cơm trưa kết thúc nguyên liệu nấu ăn đã hao hơn một nửa.

"Vậy không sao, giờ em tới nhà ăn với chị, nhất định có thể ăn được." Triệu Nguyệt nói xong, ngẫm lại vẫn nên gửi tin nhắn nhắc nhở bạn bè.

Ngày mồng tám tháng chạp ấy, Lâm Sở Trì cũng không biết nấu bao nhiêu cháo, có điều nhìn bọn sinh viên mỗi người đều ăn rất thỏa mãn, tâm trạng cô cũng rất tốt.

Vốn dĩ cô chuẩn bị qua mấy ngày bớt thời gian kho thịt bò, kết quả đêm khuya về nhà nhận được điện thoại của mẹ Lâm, lúc này mới nhớ đến sắp tới Tết Nguyên Đán.

Nghe giọng mẹ Lâm tuy rằng không nói rõ, nhưng ý trong ý ngoài vẫn là muốn cô về nhà. Lâm Sở Trì cảm thấy cho mình nghỉ lễ cũng không sai, chủ động nói tết Nguyên Đán sẽ về nhà.

"Được, con bận rộn lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, lúc nào trở về, mẹ đi đón con." Quả nhiên, nghe cô nói muốn về nhà giọng nói của mẹ Lâm lập tức cao lên, hiển nhiên rất vui vẻ.

"Không cần đón, tự con có thể về."

Từ nhà đi nửa ngày mới tới, Lâm Sở Trì sao có thể để bà ấy tới đón.

Sau khi cúp điện thoại, cô lật cuốn lịch bắt đầu tính toán thời gian, Nguyên Đán cô nhất định phải về nhà sớm một ngày, vì thế tốt nhất buổi tối ngày mai phải kho thịt bò, hôm sau bảo Cố Hoài Dục tới lấy, ngày kia cô có thể xuất phát về nhà.

Tính toán thời gian xong xuôi, cô suy nghĩ bèn gửi tin nhắn cho Cố Hoài Dục, hỏi anh hôm sau có rảnh không.

Nhà họ Cố.

Cố Hoài Dục đang bị Border Collie nhà mình gây phiền không chịu nổi, cái tên này từ hồi tối sau khi ăn sủi cảo do Lâm Sở Trì đặc biệt làm cho nó thì toàn thân chó hưng phấn không thôi, đồng thời còn nỗ lực để anh cho thêm một chút.

Anh đương nhiên không thể nuông chiều Border Collie, bèn nói thẳng: "123 cảnh cáo." Bảo nó đợi ở một bên.

Thấy anh không chịu cho ăn nữa, Border Collie dứt khoát ngồi xổm xuống canh giữ ở trước tủ lạnh, hiển nhiên biết bữa tối sủi cảo thơm ngát bỏ bên trong.

Cũng may nó không ngốc, biết sủi cảo đông cứng trong tủ lạnh cứng ngắc ăn không ngon, nếu không e là sẽ mở tủ lạnh tự lấy.

Mùa đông, dán bên ngoài tủ lạnh vẫn có thể cảm nhận được sự mát mẻ, thấy nó như không cảm thấy gì, Cố Hoài Dục không muốn nói thêm nữa.

Lúc nghe thấy tin nhắn nhắc nhở, anh vươn tay cầm điện thoại di động lên, thấy là Lâm Sở Trì gửi tới, sau khi trả lời có rảnh, thuận tay chụp bức ảnh con chó ngốc ngồi chồm hổm canh giữ ở trước tủ lạnh gửi cho cô.

Anh cảm thấy là "Đồ chó ngốc ngồi chồm hổm canh giữ tủ lạnh", rơi vào trong mắt Lâm Sở Trì lại cảm thấy Border Collie nằm sấp bên tủ lạnh trông đáng yêu lại lộ ra chút suy sụp, thấy hơi tội nghiệp.

“Nó làm sao vậy?”

Cô hỏi xong, biết hẳn là bởi vì còn muốn ăn sủi cảo, theo bản năng nhắn gửi một câu.

“Vậy thì cho nó ăn chút nữa đi, nhất định là còn chưa no.”

Cố Hoài Dục nhận được câu trả lời xoa nhẹ trán, bày tỏ trong chén có thức ăn chó nên nó sẽ không bị đói, nó chẳng qua là tham ăn, muốn ăn sủi cảo mà thôi.

“Nếu không thì anh lại luộc mấy viên sủi cảo trộn vào trong thức ăn chó cho nó ăn.”

Cố Hoài Dục vốn không muốn nuông chiều Border Collie nhà mình, nể mặt cô, cuối cùng vẫn đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Bình Luận (0)
Comment