Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 230 - Chương 230: Chương 230

Chương 230: Chương 230 Chương 230: Chương 230

Lâm Sở Trì vốn không định ôm nó nhưng khi nó nhảy qua cũng không thể thả xuống, chỉ có thể ôm vuốt mấy cái sau đó tiện tay nhét vài con cá khô nhỏ vào trong miệng nó.

Toàn bộ thời gian nghỉ ngơi tiêu hao hết ở bên chỗ đám mèo, chờ khi vuốt mèo đủ, cô vui vẻ tiếp tục về nhà ăn bận rộn.

Vì để cho bọn sinh viên nếm được bò kho kho đủ thời gian, buổi tối trước khi tan làm, Lâm Sở Trì lại hầm hai nồi bò kho to một lần nữa.

"Thất Thất, bây giờ còn thịt bò kho ăn hả?" Đám tham ăn ngửi thấy mùi lập tức tìm đến, trong thanh âm lộ ra sự không xác định và kinh ngạc vui sướng.

"Không có, đây là của ngày mai, giờ ăn không được."

Lâm Sở Trì nghĩ đến hôm nay bọn họ cũng đã ăn nhiều bò kho chưa kho đủ thời gian như vậy, cảm thấy không thể nuông chiều bọn họ nữa.

"Ngửi thấy thơm quá."

"Ăn vào càng thơm." Đám sinh viên nói chuyện nhớ lại vị bò kho, trong miệng không khỏi chảy nước miếng.

Bọn họ đứng đầy trước cửa sổ một hồi, mãi đến tận khi xác định hiện tại chắc chắn ăn không được cuối cùng mới chịu rời đi.

Lâm Sở Trì nhìn bóng lưng bọn họ khẽ lắc đầu, chờ bò kho có thể tắt lửa sau đó mới mới thu dọn đồ đạc rời đi, mặc cho thịt bò tiếp tục ngâm trong nước kho để ngon hơn.

Sáng hôm sau, lúc xốc thịt bò kho cả buổi tối lên, trong nhà ăn trong nháy mắt lan tỏa mùi thơm.

Rất nhiều người sáng sớm đều không thích ăn đồ quá nồng, thế nhưng ngửi thấy mùi thơm của bò kho, tất cả mọi người chỉ cảm thấy muốn ăn.

Lúc này vẫn còn sớm, trong nhà ăn đều chỉ có nhân viên ngửi thấy mùi thơm ấy, bọn họ dồn dập lại đây gọi thêm món cho mình.

Ví dụ như vợ chồng dì Vương, nấu chén mì ở ô cửa của mình, lại đi mua ít bò kho sẽ thành một phần mì bò thơm ngát.

"Tiểu Lâm, thêm ít nước kho cho dì đi."

Lâm Sở Trì nghe bà ấy nói, thêm nửa muôi nước kho chan vào mì, lập tức nhuộm thành màu nâu tương.

"Ăn ngon." Dì Vương ăn mì nước mùi thơm nồng nặc, lúc nếm thịt bò mềm nhừ ngon lành còn không quên hỏi cô, "Tiểu Lâm, sáng sớm cháu có muốn ăn mì không, dì nấu chén mì cho cháu, ăn kèm với bò kho cháu làm cực kỳ ngon."

"Cháu ăn rồi ạ." Lâm Sở Trì nói xong, lại đưa một dĩa bò kho cho người muốn kẹp thịt bò vào trong màn thầu.

Sau khi các nhân viên nhà ăn hưởng thụ bữa sáng hoàn mỹ mới trở về ô cửa của mỗi người, mà lúc này cũng bắt đầu có sinh viên tiến vào nhà ăn ăn sáng.

"Bò kho, có bò kho ăn."

Vốn dĩ sau khi ngủ một giấc đã quên béng việc này, bước vào nhà ăn ngửi thấy mùi thịt kho, sinh viên hồi tối hôm qua rời nhà ăn biết Lâm Sở Trì sớm chuẩn bị bò kho cho ngày hôm nay trong nháy mắt phấn chấn lên.

Khi bọn họ lại đây, Lâm Sở Trì đã cắt bò kho thành từng miếng sắp xếp gọn, bây giờ ai đến đây có thể mua luôn.

Biết bọn sinh viên chỉ cần gặp món thích ăn hoàn toàn không quan tâm ăn lúc nào, cô cũng lười tiếp tục khuyên can.

Bọn sinh viên lại đây mua được bò kho, có người bưng lên ăn ngay, có vài người đi qua ô cửa khác mua bữa sáng khác ăn kèm.

"A, khó trách Thất Thất nói phải kho đủ thời gian, hôm nay quả thực còn thơm còn ngon hơn hôm qua."

Bò kho ngày hôm qua cũng rất ngon, nhưng so sánh với ngày hôm nay, rõ ràng vẫn là ngày hôm nay ăn ngon hơn.

Đương nhiên, cũng có người tuy rằng thích ăn nhưng miệng cũng không thử ra được gì, không cảm nhận được sự khác nhau, chỉ cảm thấy đều rất ngon.

Bò kho có trăm cách ăn, ăn chung với mì, kẹp vào trong bánh màn thầu làm bánh bao nhân thịt cũng không tệ, ăn không kèm ít nước cũng rất ngon.

Nói chung sáng sớm bởi vì có bò kho, bọn sinh viên đều ăn rất thoải mái.

Buổi trưa.

Ngày hôm qua thầy Vương nghe người ta nói nhà ăn có bò kho ăn, nhưng bởi vì có việc không rảnh qua, ông bạn có quan hệ khá tốt với ông ấy chỉ biết nói kích thích ông ấy, cũng không biết mang qua cho ông ấy nếm thử, nên ngày hôm nay tan lớp ông ấy định đến nhà ăn ăn cơm.

Lúc ông ấy đi được một nửa đoạn đường, bỗng nhiên có người đến trước mặt chào hỏi ông ấy, ông ấy nhìn một lúc mới nhận ra, đây là sinh viên đã tốt nghiệp của mình.

"Là Tôn Tùng à, cái người bận bịu như em sao ngày hôm nay rảnh rỗi đến trường học vậy?"

"Có bận rộn đi nữa thì vẫn phải có thời gian đến thăm thầy chứ." Tôn Tùng nói xong cầm đồ trong tay đưa tới, "Đến sớm chúc thầy năm mới vui vẻ."

Là một người thầy, có thể có sinh viên tốt nghiệp nhớ đến thăm ông ấy, thầy Vương rất vui vẻ, lúc này vỗ cánh tay anh ta nói: "Tới thì tới, mang quà cáp gì, thầy cũng không cần."

"Không mất tiền đâu ạ, đều là của công ty hợp tác gần đây tặng, em chỉ mượn hoa hiến Phật thôi."

Bình Luận (0)
Comment