Thầy Vương là giảng viên khoa mỹ thuật, Tôn Tùng là sinh viên của ông ấy, đương nhiên lúc trước học mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp anh ta gầy dựng sự nghiệp mở một phòng quảng cáo, bây giờ đã phát triển trở thành công ty quảng cáo.
Hai thầy trò đứng trò chuyện, thầy Vương mời anh ta đến nhà mình ngồi một lát.
"Không cần, nếu như thầy muốn đãi em thì mời em đến nhà ăn ăn bữa cơm đi, em nghe nói, nhà ăn số một khó ăn nhất hồi trước lúc chúng em còn học bây giờ mỗi ngày đều có sinh viên giành ăn."
"Thầy nói sao đột nhiên em về trường học, hóa ra là nghe nói trường học có đồ ngon mới thuận tiện đến thăm thầy." Thầy Vương trêu ghẹo nói.
"Thầy ơi thầy thật oan uổng người ta, em định trở về trường thăm thầy mới nghe nói về chuyện nhà ăn, ăn cơm chỉ là thuận tiện thôi."
Lúc anh ta vừa mới bắt đầu gầy dựng sự nghiệp từng được thầy giúp đỡ không ít lần, vì thế lúc này rảnh rỗi mới muốn về trường thăm. Lúc trước trong công ty bận rộn, anh ta không thể quan tâm trường cũ, là do vài ngày trước đó hỏi thăm bạn học cũ trong lớp có ai muốn cùng về trường thăm hay không, mới nghe được rằng trường học đã thay đổi sau khi bọn họ tốt nghiệp từ trong miệng bạn học cũ.
"Thầy chỉ đùa với em một chút thôi." Thầy Vương thấy cậu ta giải thích, cười nói chỉ về phía trước nói, "Đi thôi, không phải em muốn ăn cơm của nhà ăn số một à, thầy mời em ăn."
"Thầy, giờ nhà ăn số một thật sự ngon thế á?" Tôn Tùng hiếu kỳ nói.
Lúc đi học, anh ta cũng đến nhà ăn số một không ít lần, đặc biệt là hồi năm nhất, bởi vì mới vừa học đại học không có kế hoạch đối với phí sinh hoạt, thường tiêu xài đủ thứ vào đầu tháng, giữa tháng cuối tháng tài chính bắt đầu eo hẹp, mỗi lần đến lúc đó cũng chỉ có thể đến nhà ăn số một ăn cơm.
Có thể nói anh ta có ấn tượng sâu sắc nhất đối với nhà ăn số một, có lẽ chính vì rẻ số lượng nhiều, nhưng mùi vị thì không nhắc tới cũng được.
"Quả thực ăn ngon hơn thời các em nhiều, đặc biệt là cơm phần của nhà họ Lâm, mùi vị thật không thể chê."
"Em nhớ bán cơm phần là ô cửa số bảy, lượng cơm phần của nhà đó đúng là rất nhiều, nhưng mùi vị rất bình thường, hoặc là canh quá ít không đủ chan cơm ăn, hoặc là quá dầu mỡ, ăn rất ngán."
Không biết có phải vì đã tới trường học hay không, trong đầu Tôn Tùng không khỏi nhớ lại những ký ức thời đi học, anh ta đã từng ăn cơm phần ở nhà ăn số một, lượng cơm nhiều đến mức có thể chia sẻ một chén với bạn bè, nhưng mùi vị còn không bằng quán cơm nhỏ bán cơm phần ở bên ngoài.
Anh ta nhớ lại xong không khỏi suy đoán: "Bây giờ có phải ô cửa số bảy đổi người nấu không ạ?"
"Cũng coi như là đổi người rồi, đầu bếp hiện tại chính là con gái của hai vợ chồng nhà họ Lâm, tay nghề của cô ấy không giống cha cô ấy, ngược lại giống ông nội cô ấy, dù làm cái gì cũng cực kỳ ngon."
Tôn Tùng nghe thầy Vương nói như vậy, trong lòng dấy lên chút chờ mong, đồng thời không nhịn được khẽ oán giận: "Trường học cũng thật là, lúc chúng em đi học thì ở ký túc xá cũ, kết quả chúng em vừa mới tốt nghiệp đã xây tòa mới, giờ đến nhà ăn cũng thế, thật giống như chúng em không xứng ở ký túc xá mới, không xứng được ăn ngon."
Không chỉ những việc này, lúc anh ta tới cũng đã phát hiện, trong trường học còn có rất nhiều kiến trúc mới mà hồi anh ta học không có, hoàn cảnh toàn thể trông đẹp hơn thời bọn họ rất nhiều.
Thầy Vương nghe vậy không khỏi cười lên: "Nếu không thì em quay về học nghiên cứu sinh đi, hưởng thụ ký túc xá mới với đồ ăn ngon."
Khi đang nói chuyện bọn họ đã đi tới ngoài nhà ăn, Tôn Tùng ngẩng đầu nhìn sang, cảm thấy nhà ăn số một ngược lại không thay đổi quá nhiều, có điều chờ khi đi vào bên trong nhìn thấy đâu đâu cũng có người, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kinh ngạc không tới hai giây, rất nhanh anh ta đã ngửi thấy mùi thịt kho mê người, không khỏi nhìn quanh nhà ăn, muốn xem thử là ô cửa nào đang bán thịt kho.
"Đi, chúng ta nhanh đi xếp hàng." Thầy Vương thấy anh ta còn đứng tại chỗ, vỗ cánh tay anh ta nhắc nhở.
Sau khi Tôn Tùng xếp hàng không nhịn được cảm thán: "Không nghĩ tới nhà ăn số một lại có lúc náo nhiệt như thế."