Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 232 - Chương 232: Chương 232

Chương 232: Chương 232 Chương 232: Chương 232

Lúc đi học sẽ không cảm thấy cuộc sống vườn trường có gì, nhưng sau khi tốt nghiệp hồi tưởng lại lại tràn đầy hoài niệm.

Khi Tôn Tùng ở ngoài nhà ăn còn cảm thấy nhà ăn số một không có thay đổi quá to lớn, đi vào lập tức phát hiện đến cùng vẫn không giống với lúc mình đi học, không nói những cái khác, chỉ mùi hương thơm chết người ấy thôi, thời của anh ta cũng không có rồi.

Theo hàng người càng ngày càng tiến về phía trước, mùi thơm mà anh ta ngửi thấy cũng càng ngày càng nồng nặc, đợi đến lúc tới trước ô cửa càng có cảm giác đủ loại mùi hương ngây ngất xông vào mũi.

Trên bàn bày không ít món ăn, có thịt kho tàu, khoai tây sợi chua cay, thịt xào ớt còn có bò kho dùng dĩa nhỏ bày biện gọn gàng, vẻ ngoài của mỗi món ăn trông đều rất hấp dẫn.

Tôn Tùng cuối cùng lựa chọn thịt kho tàu thêm bò kho, chờ khi múc cơm xong tìm một chỗ ngồi xuống với thầy Vương, thoắt cái không thể chờ được nữa cầm lấy đũa thưởng thức.

Là một người có sự nghiệp thành công, bình thường anh ta ra vào không ít các nhà hàng lớn để bàn chuyện làm ăn, từng ăn rất nhiều món ngon, nhưng lúc này lại cảm thấy, những món ăn của nhà hàng lớn lại không sánh được với nhà ăn.

Thịt kho tàu béo mà không ngấy, bò kho mềm mại ngon miệng, hai món đều càng ăn càng thơm.

Nếu như nói trước đó Tôn Tùng chỉ phỉ nhổ trường học âm thầm trở nên tốt hơn sau khi anh ta tốt nghiệp, hiện tại ăn cơm phần và bò kho ngon như thế, trong lòng thật sự có chút khó chịu, cảm thấy dựa vào cái gì lúc mình đi học không được ăn cơm ngon như vậy, chẳng lẽ là không xứng ư?

Trong lòng anh ta nghĩ, cảm thấy không thể tự kiềm chế khó chịu một mình, tay trái cầm điện thoại di động lên quay qua trên bàn chụp mấy tấm hình gửi vào trong nhóm lớp, sau đó đánh chữ lạch cạch lạch cạch khen món ăn ngon đến mức nào.

Lúc làm những việc này, tay phải anh ta vẫn cầm đũa tiếp tục ăn cơm, hiển nhiên cảm thấy ăn ngon đến mức không nỡ dừng lại chờ đợi.

Thầy Vương vốn còn muốn vừa ăn cơm vừa trò chuyện vài câu với anh ta, nhưng lúc nếm vị bò kho, ông đã hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, bấy giờ ăn cơm cũng không ngẩng đầu lên.

Sau khi tốt nghiệp, nhóm lớp đại học dần dần quạnh quẽ, ngày hôm nay bởi vì bức ảnh và tin nhắn mà Tôn Tùng gửi tới khiến không ít người xuất hiện.

Quãng thời gian trước, Tôn Tùng từng hỏi người trong nhóm có muốn cùng về trường thăm với anh ta không, vì thế lúc này nhìn thấy ảnh anh ta gửi có bối cảnh nhà ăn, đám bạn học cũ lập tức biết bây giờ anh ta đang ở trường học.

“Tôn Tùng cậu quá đáng lắm về trường học thì về đi, lại còn gửi ảnh khiến chúng tớ thèm.”

“Xem ảnh thôi đã cảm thấy ngon rồi, trường học hơi quá đáng, vì sao lúc chúng ta đi học không có cơm phần ngon thế chứ.”

“Hồi trước tớ từng xem video của một streamer đến trường học chúng ta khám phá nhà ăn, không nghĩ tới Tôn Tùng cậu trở về ăn thật.”

“Cuối năm khá bận, chờ rảnh rỗi lúc tớ cũng muốn về trường học xem thử.”

Sau khi Tôn Tùng nhìn thấy tin nhắn phản hồi trong nhóm bèn đặt điện thoại di động xuống tiếp tục ăn, lúc thầy Vương rốt cục cũng rảnh rỗi nói chuyện với anh ta, anh ta còn cười nói: "Nhà ăn có cơm nước ngon như vậy, em quả thật hơi muốn trở về học nghiên cứu sinh đấy."

Đương nhiên, đây nhất định là đang nói đùa, dù sao hiện tại anh ta cũng coi như là một ông chủ không lớn không nhỏ, đâu thể trở về trường đi học một lần nữa, có thể thỉnh thoảng tranh thủ thời gian tới thăm một lúc cũng đã không tệ rồi.

Lúc trước bởi vì video của Du Du cũng đã khiến không ít sinh viên tốt nghiệp đại học H biết sự thay đổi của nhà ăn số một, lần này thông qua chia sẻ trong nhóm của Tôn Tùng, tin tức lại được truyền ra trong đám sinh viên tốt nghiệp.

Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người bận rộn đi làm, chuyện này cũng miễn cưỡng xem như là một trong những đề tài mà đám bạn học cũ bọn họ có thể trò chuyện và thảo luận, đối với người không có hứng thú với ăn uống nghe qua thì thôi, chỉ có một vài kẻ háu ăn mới có thể nhớ kỹ lúc nào tìm cơ hội về trường học nếm thử.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, rất nhanh đại học bắt đầu nghỉ đông.

Vốn dĩ được nghỉ là một chuyện vui vẻ, nhưng sau kỳ nghỉ Nguyên Đán không dễ gì mới được ăn cơm Lâm Sở Trì nấu một lần nữa, đặc biệt là còn được ăn bò kho, kết quả còn chưa bao lâu lại phải nghỉ đông, dù sao bọn sinh viên cũng hơi u sầu.

Bọn họ có u sầu đi nữa, nghỉ đông được nghỉ vẫn phải diễn ra, Lâm Sở Trì thậm chí cũng đã thương lượng với cha Lâm mẹ Lâm, năm nay vẫn về thôn ăn tết.

Bình Luận (0)
Comment