Trong diễn đàn trường lập tức có bài viết thảo luận nội dung liên quan, các sinh viên mới đầu rất tự hào, dù sao thì trong bình luận hotsearch có rất nhiều dân mạng đều ngưỡng mộ họ, nhưng dần dần họ lại bắt đầu lo lắng, hiển nhiên là nhìn thấy những bình luận nói muốn lập nhóm tới ké nhà ăn.
Bọn họ không có nhà ăn sao, thế mà lại muốn tới nhà ăn chúng ta ăn cơm ké, quá đáng quá.
Đúng đó, chúng ta ngày nào cũng xếp hàng vô cùng gian nan, đâu có cơm cho họ ăn chứ.
Cũng may không có thẻ cơm cho dù họ trà trộn vào trường cũng vô dụng, cho nên chỉ cần chúng ta đều không cho mượn thẻ cơm, cảm thấy có lẽ vấn đề không lớn.
Tôi nhớ kỳ trước đã có người dựa vào chiêu trò mượn thẻ cơm, thậm chí còn có người nhờ anh trai chạy vặt tới mượn thẻ mua, cảm giác căn bản không phòng được.
Không sao, loại này dù sao cũng chỉ là thiểu số, nếu người ngoài tới nhiều, đều không cần chúng ta phòng bị, chắc chắn nhà trường sẽ quản.
Các sinh viên thảo luận xong tạm thời yên tâm, đều đang cảm thấy may mắn nhà ăn số một không nhận tiền mặt, nếu không thật sự để người ngoài chạy tới ăn cơm, vậy chẳng phải họ càng gian nan sao.
Lâm Sở Trì được người khác nhắc nhở nên cũng biết chuyện này, nhưng không để tâm.
Dù sao thì các sinh viên còn sợ dân mạng tới giành cơm ăn, nhưng đối với người nấu cơm như cô mà nói, thật sự không ảnh hưởng gì.
Nhưng bản thân cô không quan tâm, sau khi Cố Hoài Dục biết độ hot của “phổi cá trắm đen” lại ảnh hưởng tới cô, anh lại lập tức gọi điện thoại tới.
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Sở Trì vừa cùng cha mẹ Lâm vào nhà, thay xong giày trực tiếp vào nhà nghe điện thoại.
“Xin lỗi, không ngờ cư dân mạng sẽ…” Cố Hoài Dục cảm thấy mình đã sai sót, trước khi đăng bài hát không nói với cô, lo lắng sự quan tâm quá mức của cư dân mạng sẽ mang tới phiền nhiễu cho cô.
“Không sao, anh không cần xin lỗi.”
Xác định cô không để ý, Cố Hoài Dục thở phào, sau đó vẫn bày tỏ nếu bởi vì chuyện này mà gây ra phiền phức gì cho cô, cô phải nói cho anh biết.
Lâm Sở Trì thật sự không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, thậm chí có thể nói nếu không phải là sinh viên trong trường nói cho cô biết, cô vốn không theo dõi hotsearch, nói không chừng đợi độ hot qua đi cũng không biết có chuyện này.
Thấy anh cảm thấy áy náy vì chuyện này, Lâm Sở Trì dứt khoát chuyển chủ đề: “Phải rồi, anh có thể ký tên cho tôi không?”
“Được.” Cố Hoài Dục nghe cô nói muốn mình ký tên, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi liền đồng ý.
“Cảm ơn.” Lâm Sở Trì nói cảm ơn, sau đó chủ động nói với anh, mình có một người bạn là fans của anh, chữ ký là xin giúp đối phương.
“Không cần khách sáo.”
Cố Hoài Dục gọi điện thoại cho cô chủ yếu là vì chuyện hotsearch, nói xong nhất thời không biết còn có thể nói gì nữa.
“Gâu gâu.”
Lúc anh đang nghĩ chủ đề tiếp theo, Biên Mục nuôi trong nhà bỗng nhiên nhảy lên sô pha, ngửa đầu sủa vào điện thoại.
Lâm Sở Trì nghe thấy tiếng của nó, ngữ khí hơi cao lên: “Là Sơ Nhất sao?”
“Gâu.”
Nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng cô gọi mình, Biên Mục vẫy đuôi không ngừng, đồng thời đầu cũng sắm cắm lên điện thoại.
Cố Hoài Dục ghét bỏ nhìn nó, nhẹ nhàng đẩy đầu nó ra.
Trong tiếng kêu hưng phấn của Sơ Nhất, Lâm Sở Trì lại nói vài câu đơn giản với Cố Hoài Dục, nói hai ngày nữa anh sẽ tới trường mang chữ ký cho cô, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Sau khi cúp điện thoại, khóe môi của cô hơi nhếch lên, đợi khi từ trong phòng đi ra, lập tức bị mẹ Lâm bắt lại hỏi: “Con gái, vừa nãy con gọi điện thoại với ai vậy?”
Cha Lâm ngồi bên cạnh tuy không lên tiếng nhưng tai lại âm thầm dựng lên.
Hiển nhiên, hai vợ chồng họ đã nghe được giọng nam ở đầu dây bên kia khi cô nghe điện thoại, cho nên mới chú ý như vậy.
“Là một người bạn.” Lâm Sở Trì không nghĩ nhiều, dưới sự hỏi han của bà, cô giới thiệu đơn giản vài câu về thân phận của Cố Hoài Dục rồi sang bên cạnh rót nước uống.
Cha mẹ Lâm nhìn nhau, xác định con gái vẫn chưa yêu đương, sau đó không can dự việc cô kết bạn, họ xác định cô không đói không cần ăn khuya rồi mới đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sống cùng với phụ huynh có chỗ ích lợi, cũng có chỗ bất tiện, đối với kiểu con ngoan nghỉ ngơi làm việc lành mạnh như Lâm Sở Trì mà nói, về phương diện làm việc nghỉ ngơi không có mâu thuẫn gì với người lớn. Nhưng đối với việc cô nấu thức ăn cho mèo mỗi ngày, tuy cha mẹ Lâm không trực tiếp phản đối, nhưng thái độ lại không tán đồng lắm.
Không phải họ ghét mèo, mà là ở trong mắt người ở thế hệ của họ, có cơm dư thì cho ăn chút cơm dư là được rồi, đâu có lý nào lại đặc biệt nấu cho chúng, nhất là như Lâm Sở Trì, có thịt ức gà có cà rốt, còn chay mặn kết hợp nghiêm túc như thế.