Lâm Sở Trì biết nếu mình muốn cho ăn, cha mẹ Lâm cho dù trong lòng không muốn cũng sẽ không lên tiếng ngăn cản, cùng lắm là làm như không thấy.
Nhưng cô cảm thấy rất nhiều mâu thuẫn gia đình đều là do chuyện nhỏ tích tụ thành, có thể hóa giải thì không cần phải ngó lơ mâu thuẫn.
Thế là cô chẳng những không lén cha mẹ Lâm cho mèo ăn, ngược lại còn chủ động mời họ đi cùng mình sau khi đã nấu cơm cho mèo xong.
Trước đây trên mạng lưu truyền một câu nói, nói bạn chỉ cần phụ trách mang mèo về nhà, bản thân nó có thể đánh gục được cha mẹ, sau đó địa vị ở nhà của nó sẽ cao hơn cả bạn, lời này vẫn có lý lẽ nhất định.
Bản thân cha mẹ Lâm không ghét động vật nhỏ, nhìn thấy đám mèo này thích con gái nhà mình vô cùng, ngay cả bị họ sờ cũng không phản kháng, trái tim vốn không cứng nhắc lập tức mềm nhũn.
Thế là vốn dĩ họ còn không tán đồng việc con gái ngày nào cũng phí tâm phí sức nấu cơm cho mèo ăn, nhưng sau đó tới đúng giờ họ sẽ chủ động phụ xử lý nguyên liệu, cùng cô nấu cơm cho mèo.
Đương nhiên, đây là sau này, hiện giờ chuyện quan trọng nhất trong trường là tết Nguyên Tiêu sắp đến rồi.
Tết Nguyên Tiêu chắc chắn không thể thiếu ăn chè trôi nước, sủi dìn không cần các sinh viên giục, Lâm Sở Trì đã bắt đầu chuẩn bị trước.
Chè trôi nước và sủi dìn trông hình dạng đều tròn trịa, thực ra vẫn có điểm khác biệt, chè trôi nước dùng nhân dính nước lăn trong bột gạo nếp thành viên tròn, cho nên sẽ có cảm giác bột nổi; mà sủi dìn thì được gói giống như gói há cảo, bề ngoài trông trơn bóng hơn.
Cân nhắc tới việc sinh viên trong trường tới từ khắp mọi miền, Lâm Sở Trì làm cả chè trôi nước và sủi dìn.
Hôm vừa tới trường, nhìn thấy trên cửa sổ có nhiều đặc sản vùng miền do nhiều sinh viên tặng, cha mẹ Lâm rất thụ sủng nhược kinh, dù sao thì họ đã làm ở trường nhiều năm như thế, thật sự chưa từng nhận được đãi ngộ này.
Bây giờ nhìn thấy con gái bắt đầu làm chè trôi nước, sủi dìn khi tết Nguyên Tiêu còn chưa tới, mà sau đó lúc các sinh viên lấy cơm còn bày tỏ muốn ăn chè trôi nước, sủi dìn do cô làm, hai vợ chồng bỗng nhiên hiểu ra. So với họ, quan hệ giữa con gái và sinh viên giống như bạn bè, cũng không trách kỳ nghỉ kết thúc các sinh viên còn mang đặc sản vùng miền cho cô.
Mẹ Lâm đã rất lâu không tự tay làm chè trôi nước, sủi dìn, lúc này cùng làm với con gái, cảm thấy rất hoài niệm.
“Cuộc sống hiện giờ ngày càng tiện, muốn ăn gì đều có thể mua đồ làm sẵn.”
Cha mẹ Lâm nghĩ tới lúc mình còn nhỏ, cảm thấy trẻ con bây giờ hạnh phúc hơn nhiều.
Lâm Sở Trì rất hứng thú với chuyện thời đại cũ của họ, tết đến lúc ở trong thôn, cô thích nghe những người già kể chuyện xưa.
Thấy cô hứng thú, cha mẹ Lâm nhớ tới chuyện gì sẽ nói với cô chuyện ấy.
“Vậy cha mẹ quen nhau như thế nào vậy?” Lâm Sở Trì nghe mãi nghe mãi bỗng nhiên tò mò.
Mẹ Lâm gói bánh trôi thuận miệng nói: “Người khác giới thiệu làm quen, khi đó…”
Mấy ngày trước tết Nguyên Tiêu, gia đình ba người có thời gian liền vừa nói chuyện vừa làm bánh, tới ngày tết, buổi sáng họ trực tiếp ăn sủi dìn như bữa sáng.
Lâm Sở Trì làm rất nhiều loại nhân, nhưng cha mẹ Lâm vẫn thích hai vị đã ăn quen là vừng đen và đậu phộng.
So với chè trôi nước đông lạnh mua bên ngoài, chè trôi nước họ tự làm dai mềm, lớp vỏ bánh mềm mại mà không dính răng, nhân vừng và nhân đậu phộng bên trong thơm tới mức khiến người ta say đắm.
“Ngon.”
Cha Lâm còn chưa ăn hết một cái sủi dìn đã múc cái thứ hai lên, giống như không sợ nóng đưa vào trong miệng.
“Ông đừng làm như mấy trăm năm chưa được ăn sủi dìn vậy.” Mẹ Lâm nhìn thấy ông ăn vội như thế, sợ ông bị bỏng cuống họng.
“Quả thật chưa từng ăn sủi dìn ngon như vậy.”
Sau khi điều kiện sống ngày càng tốt lên, sủi dìn đã không còn là mỹ thực chỉ ăn được trong tết Nguyên Tiêu, bình thường muốn ăn lúc nào cũng có thể ăn được.
Vốn dĩ mẹ Lâm cũng cảm thấy ông đã sớm qua cái tuổi thèm sủi dìn thuở nhỏ, nhưng vừa ăn một miếng sủi dìn này, mềm mại mà không dính răng, nhân vừng ngọt mà không ngấy, ngon tới mức khảm vào trong tim.
“Cha, cha ăn chậm thôi.” Lâm Sở Trì cũng sợ ông ăn quá vội lỡ như bị nghẹn.