Tiền cô ấy chuyển tới thật sự không ít, sao Lâm Sở Trì có thể tùy tiện nhận: “Tôi cũng không dạy gì, không cần khách sáo như vậy.”
“Vậy cô phải nhận tiền gà rán bán được lúc chiều, nếu không ngày mai tôi ngại kinh doanh tiếp.”
Thấy cô kiên quyết không nhận học phí, Phùng Ngọc Ngọc nhíu mày, sau đó chuyển lại một số tiền, số tiền này là tiền thu được hôm nay của cô ấy.
“Buổi chiều bán được nhiều tiền như thế sao?” Lâm Sở Trì luôn cảm thấy cho dù nhà cô ấy bán gà rán không rẻ lắm, nhưng cũng không nhiều như thế.
“Nhiều chứ, tôi rảnh đâu lừa cô, Thất Thất cô nhận đi, coi như tôi xin cô, nếu không ngày mai tôi cũng tới phụ cô một ngày.”
Vừa nãy đã kiên quyết từ chối học phí, bây giờ cô ấy dây dưa như vậy, Lâm Sở Trì không thể từ chối được nữa, chỉ có thể nhận số tiền đó.
Nhưng sau khi ấn nhận xong cô bỗng nhiên phản ứng lại: “Tiền cô chuyển không phải là lợi nhuận đúng không.”
“Không, đây chính là tiền kiếm được hôm nay, cơ bản đều là sau khi cô tới mới bán ra được.”
“Vậy cô trừ vốn chưa?” Lâm Sở Trì lộ ra chút bất đắc dĩ.
“Không có vốn gì, gà đều là tôi lấy từ nhà tới.”
Phùng Ngọc Ngọc không phải ngốc thật, không tới mức không biết tính toán vốn liếng, chỉ là cô ấy biết ơn Lâm Sở Trì chịu dạy mình nên muốn đưa toàn bộ tiền bán được hôm nay cho cô.
“Cho dù là gà nhà mình cũng có vốn, dù sao thì gà nhà cô cũng không phải từ trên trời rơi xuống.” Lâm Sở Trì nói xong bèn chuyển số tiền vừa nãy lại cho cô.
Thế nhưng Phùng Ngọc Ngọc khó khăn lắm mới dỗ cô nhận tiền, sao có thể lấy về, trực tiếp ấn từ chối.
Vừa nãy cô ấy muốn nộp học phí, Lâm Sở Trì không nhận cô ấy cũng hết cách, bây giờ Lâm Sở Trì muốn trả tiền lại, cô ấy không nhận Lâm Sở Trì cũng hết cách.
“Tôi phải về nhà rồi, Thất Thất ngày mai gặp, nếu cô đã không nhận học phí, vậy ngày mai cô không thể từ chối quà bái sư của tôi đâu.”
Thấy cô ấy nói xong đã chạy biến mất, Lâm Sở Trì khẽ thở dài, chỉ có thể nghĩ đợi ngày mai lúc cô ấy tặng quà sẽ từ chối.
Cha mẹ Lâm vừa nãy ở trong bếp thu dọn đồ đạc, cho nên rớt lại phía sau họ, lúc này đi tới hỏi: “Cô gái Tiểu Phùng đó tìm con có việc gì vậy?”
Lâm Sở Trì kể lại sự việc, mẹ Lâm nói: “Con bé cũng khách sáo quá.”
Nhưng quả thật Lâm Sở Trì có dạy cô ấy làm gà rán, còn giúp cô ấy bán không ít gà rán, số tiền này nhận rồi cũng không sao.
Thấy cha mẹ Lâm không để ý mấy, Lâm Sở Trì cũng không nhắc chuyện cô ấy nói ngày mai còn muốn tặng quà, mà cùng họ đi cho mèo ăn.
Nói thật, sau khi bận rộn một ngày, đối mặt với đám lông lá biết làm nũng là chuyện khiến người ta rất thoải mái.
Khi vừa khai giảng, hai vợ chồng còn có hơi không chấp thuận Lâm Sở Trì nấu cơm cho mèo hằng ngày, bây giờ đã giành việc cho mèo ăn của cô rồi.
“Mi Mi đừng giành, tới đây ăn.”
Mẹ Lâm tách mèo giành ăn trong một bát ra, cha Lâm đã ngồi xổm xuống bên cạnh mèo vằn mà ông thích nhất, vuốt ve nó.
Lâm Sở Trì thấy mẹ Lâm mặc kệ là mèo gì đều gọi “Mi Mi”, trong mắt tràn ra vài phần buồn cười.
Có cha mẹ Lâm ở đây, cô có thể dành nhiều chú ý hơn lên người Xấu Xa thích dính người.
Vốn dĩ là chú mèo cam tròn quay bây giờ trông càng tròn hơn, đặc biệt là nhìn từ phía sau, cực kỳ giống quả cam tròn bản phóng đại.
Lâm Sở Trì cảm thấy thú vị, lấy điện thoại ra quay nó.
“Meo” Không biết có phải Xấu Xa cảm nhận được ống kính không, nó trực tiếp liếm miệng nhìn sang.
Lâm Sở Trì càng ngắm càng cảm thấy nó đáng yêu, vừa quay vừa đưa tay sờ đầu nó.
Cho mèo ăn xong, trên đường về nhà, cha mẹ Lâm cảm thấy cuộc sống hiện tại thoải mái hơn trước đây, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thích ý.
Trải qua những ngoài ý muốn như thế, bây giờ cả nhà đều hồi phục sức khỏe, mỗi ngày cùng đi cùng về, sau khi tan làm còn có thể vuốt mèo, hai vợ chồng đều cảm thấy cuộc đời như thế này đã rất viên mãn.
Đương nhiên, so với cha Lâm, mẹ Lâm vẫn nghĩ sâu xa hơn, bà cảm thấy đợi con gái tìm được một người bạn trai phù hợp, sau khi hợp nhau sẽ kết hôn sinh con, như thế cuộc đời này của bà thật sự không có gì tiếc nuối nữa.
Đại khái là nghĩ tới đây, lúc lên lầu mẹ Lâm bỗng nhiên hỏi: “Người bạn lúc trước của con sao lại không tới nữa?”
Ừm.
Lâm Sở Trì phản ứng một lúc mới đoán được người bà nói là ai, nhưng bởi vì không chắc chắn vẫn hỏi thêm một câu: “Mẹ nói Cố Hoài Dục sao?”
“Đúng vậy, chính là cậu Tiểu Cố tới vào tết Nguyên Tiêu.”
“Anh ấy cũng không phải người trong trường, bận rộn dĩ nhiên sẽ không tới.”