Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 271 - Chương 271: Chương 271

Chương 271: Chương 271 Chương 271: Chương 271

Cha Lâm chen vào nói: “Cậu ấy không phải người trong trường, sao lại chạy tới nhà ăn ăn cơm.”

“Anh ấy là cháu trai của thầy Cố.”

Cha mẹ Lâm làm ở trường nhiều năm như thế, dĩ nhiên không xa lạ gì với thầy Cố. Nghe nói Cố Hoài Dục là cháu trai của ông ấy, mẹ Lâm cảm thấy cũng coi như biết gốc biết rễ, càng cảm thấy anh rất tốt.

“Vậy con biết cha mẹ cậu ấy làm gì không?”

“Mẹ, mẹ hỏi những chuyện này làm gì?” Lâm Sở Trì lấy làm lạ, không hiểu vì sao bà bỗng nhiên có hứng thú với Cố Hoài Dục.

Cha Lâm lại biết rõ suy nghĩ của vợ mình, cảm thấy bà rảnh rỗi nên nghĩ nhiều, trực tiếp lên tiếng nói: “Mặc kệ mẹ con, bà ấy rảnh rỗi nên thích hỏi đông hỏi tây vậy đó.”

“Ông mới rảnh rỗi.”

Vừa hãy cũng đã vào nhà, mẹ Lâm nhéo cánh tay ông rồi mới kết thúc chủ đề vừa nãy.

Thấy bà không hỏi về Cố Hoài Dục nữa, Lâm Sở Trì trực tiếp tìm quần áo đến nhà tắm tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, cô ngồi trên giường nghịch điện thoại, phát hiện video mới mình dùng app video ngắn quay lại lúc cho mèo ăn đã có không ít bình luận, cư dân mạng đều khen Xấu Xa đáng yêu.

Ngoài bình luận khen mèo, còn có một bình luận do dân mạng ở bản địa khác khen cơm phủ cô làm ngon.

Từ lúc khai giảng, cứ dăm ba hôm sẽ có người ngoài tới nhà ăn ăn cơm, cho nên nhìn thấy những bình luận đó, Lâm Sở Trì cũng không cảm thấy kỳ quái.

Ngược lại ở bên dưới những bình luận đó, có cư dân mạng tò mò hỏi rốt cuộc ngon cỡ nào, lúc nhìn thấy hình ảnh được đăng lên, chỉ hận mình không ở thành phố H.

Lâm Sở Trì không có thói quen thức khuya, chưa tới mười giờ rưỡi đã đặt điện thoại xuống ngủ. Lúc nhắm mắt lại, trong đầu cô nghĩ tới Phùng Ngọc Ngọc theo mình học làm gà rán lúc chiều, đợi trước khi vào mộng đẹp, đại khái bởi vì những câu hỏi trước đó của mẹ Lâm, trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của Cố Hoài Dục.

Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Sở Trì sớm đã quên mất trước khi đi ngủ đã nghĩ gì, ở nhà ăn bữa sáng đơn giản do mẹ Lâm làm rồi cùng cha mẹ ra ngoài.

Nửa đêm hôm qua đổ trận mưa lớn, bây giờ mặt đất bên ngoài ẩm ướt, nhưng thời tiết hôm nay trông vẫn ổn, bầu trời buổi sáng rất sáng trong.

Mỗi ngày Lâm Sở Trì tới nhà ăn, việc đầu tiên chính là kiểm tra nguyên liệu, hôm nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

“Sao lại có nhiều gà như vậy cha mẹ, hôm qua cha mẹ thông báo họ đưa gà tới sao?” Cô nhìn thấy trong nguyên liệu có rất nhiều gà, trực tiếp quay đầu hỏi.

“Không có.”

Cha mẹ Lâm sao có thể không thương lượng với cô đã bảo người ta đưa gà tới, đồng thời lắc đầu đi tới, phát hiện gà không ít, lập tức nghi ngờ có phải đưa sai rồi không.

Xác định họ không bảo người ta đưa gà tới, Lâm Sở Trì gọi điện thoại thẳng cho bên cung cấp nguyên liệu.

Cô vừa cúp điện thoại, mẹ Lâm lập tức hỏi: “Như thế nào?”

“Họ nói không có đưa gà tới.”

Lâm Sở Trì nói xong, cha Lâm lấy làm lạ nói: ‘Vậy số gà này từ đâu có, cha ra ngoài hỏi thử.”

Không phải do bên cung cấp nguyên liệu đưa tới, vậy số gà này có hơi khó hiểu, cha mẹ Lâm đều không ngồi yên được.

May mà nhiều gà như vậy cũng không thể khi không xuất hiện, họ ra ngoài hỏi, hai vợ chồng ở cửa sổ số 6 tới sớm hơn họ liền nói cho họ biết, nói nhìn thấy Phùng Ngọc Ngọc dẫn người mang tới.

Sau khi Lâm Sở Trì biết, lập tức nghĩ tới quà bái sư mà Phùng Ngọc Ngọc nói trước khi đi đêm qua, còn có gì không hiểu nữa.

Cô không ngờ đối phương sẽ tặng gà, còn là nhân lúc mình không có mặt mà đưa thẳng tới, vốn không cho cơ hội từ chối, nhất thời không biết nói gì mới được.

Lâm Sở Trì khẽ lắc đầu, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Phùng Ngọc Ngọc.

Cô ấy nhận được tin nhắn không lập tức trả lời mà trực tiếp từ trên lầu chạy xuống: “Thất Thất, chào buổi sáng, số gà này quả thật là do tôi tặng, đều là gà sống làm thịt hôm nay.”

“Cô lấy về làm gà rán đi, tôi không thể nhận.”

“Gà chỗ tôi đủ dùng rồi.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong, sợ cô thật sự muốn đưa gà lên lầu, vội vàng nói: “Nhà tôi mở trang trại, chút gà này vốn không là gì, hơn nữa là mẹ tôi bảo tôi mang tới, nói hôm qua tôi làm phiền cô quá.”

Lâm Sở Trì không đếm nhưng cũng nhìn ra ở đây ít nhất có bảy tám chục con gà, một con gà tươi không rẻ, thế là nói sẽ đưa tiền.

“Nếu cô mà đưa tiền thì tôi thành cái gì, cô cứ nhận lần này đi được không, ngày mai nếu cô cần thì cứ đưa theo giá vốn là được.”

Bình Luận (0)
Comment