“Wow.”
Mặc kệ lúc nào, khi các sinh viên tới nhà ăn rất thích tới cửa sổ số 7 nhìn một cái trước. Lúc này nhìn thấy cô cầm dao xẹt xẹt xẹt mấy cái đã chặt xong cả con gà, họ không khỏi kinh hô lên.
“Kỹ thuật dùng dao nhanh quá, chặt xong một con gà e là chưa cần tới một phút.”
“Cảm thấy có lẽ chưa tới một phút.”
Có sinh viên rất tò mò, dứt khoát dùng điện thoại mở đồng hồ đếm giờ tính, kết quả phát hiện thật sự chưa tới một phút, mới hơn năm mươi giây.
“Mẹ ơi, tôi xuống lầu cũng không chỉ năm mươi giây, chỉ với từng này thời gian Thất Thất đã có thể chặt xong một con gà, hơn nữa còn có thời gian lóc xương ra.”
“Tôi cởi quần cũng không chỉ năm mươi giây.”
“Cậu lấy ví dụ thì lấy ví dụ, ở nơi đông ngươi nói cởi quần cái gì.”
“Đậu xanh, rõ ràng là cậu tự suy nghĩ đen tối, buổi tối cậu ngủ không cởi quần hay là đi tắm không cởi quần.”
“Hôm nay coi như tôi đã hiểu cái gì gọi là Bào Đinh mổ bò rồi.”
Đương nhiên, có người cảm thán xong kỹ thuật dùng dao của Lâm Sở Trì lại lập tức phản ứng lại: “Thất Thất, hôm nay chị lại muốn nấu món mới gì?”
“Hôm qua không phải có người trong số các em nói muốn ăn gà cung bảo sao, định nấu gà cung bảo với gà kho.” Lâm Sở Trì nói chuyện, đồng thời tay cũng không dừng, lại chặt xong một con gà.
Động tác của cô thành thạo điêu luyện, nếu có người luôn bấm đồng hồ quan sát sẽ phát hiện, hơn năm mươi giây không phải là cực hạn của cô, tốc độ chặt gà của cô ngày càng nhanh.
Bản thân cô không cảm thấy có gì, nhưng sinh viên bên ngoài nhìn cô cầm dao xẹt xẹt xẹt, có hơi lo lắng thay cô, sau đó không dám nói chuyện với cô nữa.
Nhưng không dám nói chuyện với cô cũng không ảnh hưởng họ vui mừng: “Quá tuyệt, em thích ăn gà cung bảo nhất.”
“Em cũng rất thích, hơn nữa nói ra em đã lâu lắm rồi chưa ăn món này.”
“Gà cung bảo do Thất Thất nấu chắc chắn ngon.”
“Hu hu, chín giờ rưỡi em có một tiết, đợi tan học tới xếp hàng cũng không biết có kịp không.”
Bình thường còn đỡ một chút, nhưng mỗi lần cửa sổ số 7 ra món mới, người xếp hàng cực kỳ nhiều, nghĩ thôi đã khiến người ta lo lắng.
Bên cạnh có sinh viên thuận miệng an ủi: “Tiết chín giờ rưỡi có lẽ kịp, cậu tan học chạy nhanh một chút.”
Biết hôm nay Lâm Sở Trì nấu món mới, còn là gà cung bảo và gà kho, rất nhiều sinh viên không có tiết buổi sáng ăn sáng xong liền đợi ở nhà ăn không định đi.
Lâm Sở Trì dùng dao nhanh cách mấy cũng tốn không ít thời gian để xử lý xong nhiều gà như thế, chặt gà xong, cô bỏ miếng gà sang một bên trước, bắt đầu ướp thịt đùi gà dùng để nấu gà cung bảo.
Cha Lâm đã mua xong đồ về, cô đặt thịt đùi gà ướp xong sang bên cạnh chuẩn bị dùng, bắt đầu bắt tay rang đậu phộng.
Bỏ đậu phộng vào trong chảo ít dầu rang bằng lửa nhỏ, mùi thơm đặc hữu của đậu phộng rang rất nhanh từ nhà bếp bay ra.
Đậu phộng vốn chính là loại nguyên liệu rất thơm, gà cung bảo còn chưa nhìn thấy, các sinh viên chỉ ngửi mùi thơm của đậu phộng rang liền hơi thèm.
“Tôi bỗng nhiên rất muốn ăn đậu phộng rang.”
“Tôi cũng muốn ăn, đậu phộng do Thất Thất thơm quá.”
Nếu ở nhà mình, họ còn có thể chạy vào nhà bếp ăn trộm một chút, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Đậu phộng rang ra đặt sang bên cạnh chuẩn bị dùng, Lâm Sở Trì lại cắt hành tây thành hạt lựu.
Thịt đùi gà ướp khoảng mười lăm phút là phù hợp nhất, quá ngắn quá dài đều không ổn. Tính ra cũng đủ thời gian rồi, cô bắt đầu bỏ ớt nhị kinh điều đã chuẩn bị sẵn vào trong chảo đảo bằng lửa nhỏ.
Khẩu vị gà cung bảo thuộc kiểu sốt cay nogjt, cho nên muốn ăn ngon thì phải xào ra hương thơm của ớt.
Rất nhiều quán ăn bên ngoài nấu gà cung bảo sẽ bỏ dưa chuột, cà rốt, Lâm Sở Trì không dùng hai nguyên liệu này, gà cung bảo cô làm ngoài thịt đùi gà, chỉ có đậu phộng rang, hành tây.
“Thơm quá.”
Khi mùi thơm của gà cung bảo bắt đầu bay ra, các sinh viên đều vô thức nhắm mắt say mê trong đó.
Món ăn này phải dùng lửa lớn, cho nên nấu rất nhanh, sau khi xong xuôi liền trực tiếp múc đồ ăn ra khỏi chảo, gà cung bảo phủ đều sốt lên trông vẻ ngoài rất ngon.
Các sinh viên đã sớm bị hương thơm làm cho thèm thuồng nhìn thấy món ăn được nấu xong, giành quẹt thẻ nói: “Em muốn một phần cơm phủ gà cung bảo.”