Làm xong việc trong tay, Phùng Ngọc Ngọc lập tức tắt bếp từ trong nhà bếp đi ra, cô cảm thấy hôm nay thật sự quá thoải mái, lúc xuống cầu thang bước chân cực kỳ nhanh nhẹn.
Khi cô ấy tới cửa sổ số 7 xếp hàng, ba người phó hiệu trưởng bọn họ đang xếp hàng ở phía trước không xa cô ấy lắm.
Đạo diễn là nhân vật sau màn ảnh, không được quan tâm giống như diễn viên, cho nên lúc ba người tới cũng chỉ có phó hiệu trưởng được sinh viên chú ý nhất.
Vốn dĩ đạo diễn Vương còn đang cảm thán với Trương Dự đã lâu rồi chưa tới nhà ăn, bây giờ có chút cảm giác quay lại trường, không ngờ mình lại bị người khác nhận ra.
Chỉ có thể nói đạo diễn Vương vẫn khá nổi tiếng trong giới đạo diễn, sinh viên ở đây từng xem phim truyền hình do ông ấy quay tuyệt đối không ít.
Thực ra sinh viên nhận ra ông ấy mới đầu cũng không chắc chắn lắm, chỉ cảm thấy có hơi giống nên lấy điện thoại tra một chút, kết quả phát hiện đúng thật là ông ấy.
Nhìn thấy đạo diễn không khiến người ta kích động giống như nhìn thấy diễn viên, nhưng các sinh viên lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Đạo diễn Vương Nhất, có phải chú thật sự muốn quay phim truyền hình ở trường bọn cháu không?”
Phùng Ngọc Ngọc xếp đằng sau nghe vậy, mắt cũng sáng bừng theo, cơ thể nghiêng lên trước đợi trả lời.
Phim truyền hình rất nhanh sẽ bấm máy, cũng không cần phải che giấu, dĩ nhiên đạo diễn Vương không phủ nhận.
Các sinh viên thấy vậy đều cực kỳ hưng phấn, nếu không phải để ý phó hiệu trưởng ở đây, sẽ có người muốn tự đề cử làm diễn viên quần chúng.
“Nam chính và nữ chính là ai ạ? Có thể tiết lộ một chút không?”
Dĩ nhiên đạo diễn Vương sẽ không nói, mỉm cười lắc đầu chuyển đề tài tới thức ăn ở nhà ăn.
“Thức ăn nhà ăn của mọi người ngửi rất thơm.”
Nói đến chủ đề này, các sinh viên không nhàn nữa.
“Đương nhiên rồi, cơm Thất Thất nấu có thể không thơm sao?”
“Các chú tới vào lúc này rất có phúc ăn, mấy hôm trước Thất Thất mới ra gà kho và gà cung bảo, mùi vị cực kỳ ngon.”
“Đúng, nếu thích ăn gà cung bảo nhất định phải nếm thử, gà cung bảo do Thất Thất nấu cực kỳ chính tông.”
Nghe thấy các sinh viên nhắc tới cô toàn là khen ngợi, đặc biệt là người khác còn nói mãi nói mãi chọc thèm chính mình, bản thân đạo diễn Vương rất thích ăn ngửi mùi thơm ngày càng đậm cũng ngày càng mong đợi.
Chủ đề bị kéo đi, ngược lại không còn sinh viên nào muốn hỏi ông ấy nam chính và nữ chính nữa, đặc biệt là khi phía trước bắt đầu lấy cơm, đội ngũ nhộn nhạo lên.
Nhìn thấy lực chú ý của các sinh viên lập tức chuyển về phía trước, Trương Dự cảm thấy hơi buồn cười, cảm thấy thời này quả nhiên ăn vẫn quan trọng nhất.
Nấu đồ ăn xong, lấy cơm khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới phiên phó hiệu trưởng bọn họ. Là chủ nhà, dĩ nhiên phó hiệu trưởng phải nhường họ gọi món trước.
Có thể là vừa nãy nghe các sinh viên khen gà cung bảo và gà kho, cuối cùng hai đạo diễn gọi hai loại cơm phủ này, ngoài ra nhìn thấy trên cửa sổ còn có thịt xào cọng tỏi có bề ngoài cực kỳ mê người, họ cũng gọi một phần.
Tới bây giờ Trương Dự đều nhớ mãi không quên canh gà từng uống ở bệnh viện, nhìn thấy cửa sổ có canh húp, cho dù không phải canh gà thuốc bổ cũng sẽ không bỏ lỡ.
Phó hiệu trưởng đã mấy ngày chưa tới nhà ăn số 1 ăn cơm, họ gọi xong cũng thay mình gọi phần cơm phủ gà cung bảo, quẹt thẻ xong xuôi.
Ba người bưng cơm tối của mình tìm chỗ ngồi xuống, đạo diễn Vương lên tiếng nói với Trương Dự: “Vốn dĩ tôi tưởng trước đây cậu có hơi khoa trương, bây giờ mới biết hóa ra trong nhà ăn trường cũng có thể ngọa hổ tàng long.”
Ông ấy gọi cơm phủ gà cung bảo, không nói cái khác, chỉ nhìn màu sắc ớt bên trong liền biết đầu bếp rất có tay nghề. Là một người có hơi nghiên cứu về ăn uống, từ ớt, ông ấy liền có thể phân biệt món ăn này chính tông hay không.
Gà cung bảo thuộc kiểu khẩu vị cay ngọt, nếu ớt của món ăn này là màu đỏ diễm lệ, vậy thì bề ngoài ngược lại rất tươi sáng, nhưng ớt không xào đủ thời gian, sao lại có vị ớt.
Trương Dự đã sớm nhung nhớ tay nghề của Lâm Sở Trì, mông còn chưa chạm ghế đã nhét thịt gà vào trong miệng, bây giờ không có miệng để đáp lời ông ấy.
May mà đạo diễn Vương cũng không cần anh ta đáp lời gì, nói xong liền động đũa nếm thử, phát hiện quả nhiên mùi vị không khiến mình thất vọng.
Cái giòn của gà cung bảo nằm ở đậu phộng, gà cung bảo khó tin nhất mà ông ấy từng ăn lúc trước chính là thịt gà giòn, bây giờ ăn thịt gà mềm trơn thấm vị, nhai đậu phộng vừa thơm vừa giòn, chỉ cảm thấy gà cung bảo như thế này mới ngon mới chính tông.