Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 282 - Chương 282: Chương 282

Chương 282: Chương 282 Chương 282: Chương 282

Phó hiệu trưởng cũng cảm thấy gà cung bảo vô cùng ngon, nhưng sau khi ăn thêm vài miếng chung quy vẫn nhớ tới bên cạnh còn có khách, đang định vừa ăn vừa nói chuyện vài câu với họ, kết quả phát hiện họ đã sớm vùi đầu ăn rồi.

Thấy họ ăn ngon như vậy, rõ ràng sẽ không muốn bị quấy rầy, ông ấy dứt khoát cũng cúi đầu tiếp tục ăn.

Thế là tiếp theo ba người trên bàn đều không nói chuyện nữa, mà toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc ăn cơm.

Không chỉ cơm phủ trong tay họ ngon, phần thịt xào cọng tỏi gọi riêng đặt giữa bàn cũng vừa miệng.

Cọng tỏi giòn thấm vị, mang theo hương thịt ngào ngạt, sợi thịt tươi mềm ngon ngọt, nhuốm lên cái thanh giòn của cọng tỏi, ai ăn vào có thể không thích được. Mới đầu họ còn hơi rụt rè, thi thoảng mới gắp một đũa thịt xào cọng tỏi, khi cọng tỏi và thịt trong bát dần vơi đi, tốc độ hạ đũa của họ ngày càng dồn dập.

Khi thấy đáy bát chỉ còn lại vài cọng tỏi cuối cùng, Trương Dự nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng gắp vào trong bát mình.

Đạo diễn Vương vốn định gắp nhưng không giành lại anh ta giơ đũa lên chỉ vào anh ta: “Cậu đó cậu.”

Phó hiệu trưởng là chủ nhà, cho dù cảm thấy thịt xào cọng tỏi ngon cũng không giành với họ, ngược lại hỏi: “Có muốn gọi thêm một phần nữa không?”

Thức ăn trong nhà ăn cũng không đắt, bữa ăn này vừa tiết kiệm tiền vừa bớt việc so với ra ngoài chiêu đãi bọn họ.

“Không cần, đủ ăn rồi, đừng lãng phí.”

Ăn xong cơm phủ trong bát là no, đạo diễn Vương nghĩ ngợi cảm thấy không cần lãng phí, sau này thời gian ở trường còn dài.

Phó hiệu trưởng lại nói vài câu khách sáo, cho tới khi xác định thật sự không cần thêm thức ăn mới không nói gì nữa.

Đợi khi họ ăn cơm xong, nhiệt độ canh bên tay vừa hay phù hợp.

“Ngon.”

Canh trông trong suốt vào miệng lại rất thanh, cho dù không có cảm giác phong phú như canh gà mà Trương Dự uống ở bệnh viện khi đó, hương vị cũng rất ngon.

Canh này là dùng xương đùi gà lóc từ gà cung bảo ra, bên trong kết hợp với chút rau xanh giòn, màu canh trong, uống vào ngon ngọt.

Đạo diễn Vương cũng cảm thấy canh rất ngon, bưng bát uống không ngừng.

“Dạo này tiểu Lâm không làm cá, trước đây canh cá viên do cô ấy nấu cũng cực kỳ ngon, cá viên bên trong đều là cô ấy làm thủ công, ăn vào trắng mềm dai mảnh.”

Phó hiệu trưởng vừa uống canh vừa khen canh cá viên với họ, khiến hai người hơi thèm cá viên.

Bữa cơm này có thể nói là cả chủ và khách đều tận hứng, đồng thời, đạo diễn Vương cũng coi như hiểu vì sao Trương Dự sẽ vì một bát canh gà mà nhớ mãi không quên tài nghệ nấu ăn của Lâm Sở Trì.

Tuy “ngày hè” là phim vườn trường, nhưng phần lớn khán giả của nó đều là người trẻ, đạo diễn Vương tự nhận vẫn khá hiểu đối với người trẻ đương thời, biết thời này không gì nhiều, chỉ có ăn hàng là nhiều nhất, cho nên trong phim mang theo nguyên tố mỹ thực.

Là một đạo diễn theo đuổi sự hoàn mỹ, đạo diễn Vương cảm thấy với tài nghệ của Lâm Sở Trì, chỉ cần cô đồng ý, nhân vật cô chủ phòng ăn kia chắc chắn thuộc về cô.

Nếu nói trước đây ông ấy chỉ là nể mặt Trương Dự, đối với việc cuối cùng Lâm Sở Trì có tham gia diễn hay không không quan tâm mấy, vậy thì bây giờ ông ấy lại hơi lo lắng.

Trương Dự nghe thấy nỗi lo của ông ấy, lên tiếng nói: “Đây cũng không phải là chuyện xấu gì, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý.”

“Hi vọng vậy, bây giờ tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp.” Đạo diễn Vương nghĩ tới bữa cơm mới ăn, không chỉ hương vị ngon, vẻ ngoài cũng rất mê người, cảm thấy rất phù hợp lên hình.

Bản thân nhân vật chủ phòng ăn kia cũng không cần kỹ năng diễn xuất lợi hại bao nhiêu, có tay nghề nấu nướng giỏi đi kèm, phương diện khác đạo diễn Vương cảm thấy đều có thể cơi nới một chút.

Lúc nhà ăn đóng cửa, Phùng Ngọc Ngọc hưng phấn chạy xuống lầu chia sẻ tin tức mới nhất mà mình nghe được với Lâm Sở Trì.

“Thất Thất tôi nói cô nghe, lúc cơm tối có đạo diễn ở chỗ cô xếp hàng ăn cơm, tôi nghe ông ấy nói với sinh viên xếp hàng, thật sự sẽ quay phim truyền hình ở trường học.”

Biết cô ấy hưng phấn như thế, Lâm Sở Trì đợi cô ấy nói xong mới nói cho cô ấy biết mình đã biết.

Bình Luận (0)
Comment