Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 284 - Chương 284: Chương 284

Chương 284: Chương 284 Chương 284: Chương 284

Mèo quýt vàng tròn trịa đang cúi đầu cắn thịt khô, cái đầu tròn đó còn có thân thể tròn múp trông rất dễ sờ.

Phùng Ngọc Ngọc thu tay muốn sờ lại nói: “Đừng trách tôi, ai bảo nó trông dễ sờ chứ.”

Lâm Sở Trì nghe vậy, trực tiếp ôn con mèo vàng tính tình khá ôn thuận bên cạnh đặt vào trong lòng cô ấy để cô ấy sờ.

Sau khi cho mèo ăn xong về nhà, cha mẹ Lâm hỏi lại Lâm Sở Trì rốt cuộc có suy nghĩ gì về việc quay phim.

“Nếu con muốn quay cha mẹ có buồn không?”

“Chuyện này có gì buồn, bao nhiêu người muốn lên tivi còn không được, con muốn quay thì quay, mẹ và cha con đều ủng hộ con.”

“Nhưng nếu con đi quay phim…”

Cô còn chưa nói xong, biết cô muốn nói gì, cha Lâm nói thẳng: “Không sao, trong nhà bếp cha với mẹ con lo được.”

Trước đây hai vợ chồng đã làm nhiều năm như thế, dĩ nhiên không có chuyện không làm xuể, còn tay nghề của họ không tốt bằng con gái, trước khi con gái tới họ cũng buôn bán được, bây giờ theo con gái học lâu như thế, tay nghề còn tốt hơn trước kia, không tới mức không buôn bán được.

Trên thực tế, cho dù không có chuyện quay phim, cha Lâm cũng không định để con gái phụ ở nhà ăn mãi.

Dù sao thì nếu thật sự nói ra, làm việc trong nhà ăn rất mệt, làm từ sáng tới tối, một năm cũng chỉ có thể thả lỏng hơn vào nghỉ hè nghỉ đông. Con gái vất vả học xong đại học, cha Lâm không muốn cô giống như mình, còn tiếp tục làm việc ở nhà ăn.

Sở dĩ ông không lập tức nhắc tới chủ yếu là nhìn thấy con gái làm việc ở nhà ăn rất vui, cộng thêm các sinh viên trong trường hòa hợp, nên ông nghĩ không vội. Bây giờ nghĩ lại, ông cảm thấy có cơ hội quay phim này không tồi, để con gái thử đi trải nghiệm cuộc sống khác một chút, cũng để các sinh viên thích ứng việc nhà ăn không có cô.

Lâm Sở Trì không biết hóa ra trong lòng cha Lâm còn nghĩ nhiều như thế, thấy họ đều ủng hộ mình, cuối cùng cũng nghĩ xong.

Cô thực sự hơi hứng thú với chuyện chưa từng trải nghiệm như quay phim này, đương nhiên, chủ yếu cũng là giống như Phùng Ngọc Ngọc nói, cơ hội này quả thật rất hiếm có. Dù sao thì bình thường cho dù có trải nghiệm quay phim, sao có thể vừa hay nằm trong phạm vi sinh hoạt của cô.

Sau khi được đáp án khẳng định, đạo diễn Vương bọn họ rất vui, lập tức bắt đầu dẫn đoàn phim vào trường bắt đầu sắp xếp các công việc.

Trường học đã sớm họp mấy lần về chuyện này, các phụ đạo viên cũng mở họp lớp dặn dò các sinh viên, các sinh viên hưng phấn thì hưng phấn, nhưng họ vẫn nhớ những điểm phụ đạo viên dặn dò cần chú ý.

Vốn dĩ các sinh viên thực sự rất vui, cảm thấy có thể mở mang tầm mắt, đợi sau khi phim chiếu ra còn có thể nhìn thấy trường của mình trên tivi, nói ra rất hãnh diện.

Nhưng sau khi tin tức Lâm Sở Trì tham gia quay phim truyền ra, họ lập tức có cảm giác sấm sét giữa trời quang.

Không phải chứ, tin tức xác thực chưa?

Bao chuẩn, phó hiệu trưởng là thân thích của tôi, tôi nghe ông ấy nói.

Đỉnh, lầu trên cậu học chuyên ngành nào, thế mà lại là thân thích với phó hiệu trưởng.

Nếu Thất Thất đi quay phim, vậy chúng ta còn có cơm ăn không?

Cậu nói nhảm à, Thất Thất cũng không biết thuật phân thân, lẽ nào còn có thể vừa quay phim vừa nấu ăn.

Đệch, vốn dĩ nghe nói đoàn phim tới trường chúng ta quay phim tôi rất vui, nhưng tại sao họ lại nhìn trúng Thất Thất chứ.

Tôi nghi ngờ chắc chắn là vì đạo diễn là người sành ăn, nhìn trúng Thất Thất nấu cơm ngon.

Tôi cảm thấy cậu nghi ngờ đúng, tôi nhớ hai ngày trước đạo diễn đó từng ăn cơm ở cửa sổ số 7.

Quá đáng quá, bây giờ tôi không muốn để họ tới trường quay phim nữa, trường bên cạnh không tồi, bảo họ sang bên cạnh quay đi.

Ài, chúng ta muốn hay không cũng vô dụng, chi bằng nhân lúc Thất Thất chưa vào đoàn có thể ăn thêm vài bữa.

Sau khi trong diễn đàn trường truyền ra tin tức, về cơ bản các sinh viên đều biết, thế là ngày hôm sau khi tới nhà ăn, rất nhiều người đều bày ra bộ dạng khóc lóc.

“Thất Thất, có phải chị sắp bỏ bọn em đi quay phim không?”

“Thất Thất, không có cơm chị nấu em sống thế nào đây?”

“Hu hu hu, Thất Thất, khi nào chị đi, em luyến tiếc chị.”

Lâm Sở Trì bị họ chọc cho dở khóc dở cười, chỉ có thể an ủi nói: “Chị ở trong trường, cũng không phải đi xa, chỉ cần có thời gian chị vẫn sẽ quay lại nhà ăn nấu cơm.”

Bình Luận (0)
Comment