Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 285 - Chương 285: Chương 285

Chương 285: Chương 285 Chương 285: Chương 285

Sau khi cô đồng ý tham gia đã nhận được kịch bản, vai diễn của nhân vật của cô không tính là nhiều lắm, cộng thêm trường quay ở ngay trong trường, cô cảm thấy lúc không có vai có lẽ không ảnh hưởng cô quay về nhà ăn nấu cơm.

Các sinh viên lại không được lời này của cô an ủi, dù sao thì bình thường ngày nào cô cũng kinh doanh cũng chưa chắc có thể ăn được cơm cô nấu mỗi bữa, sau khi cô đi quay phim, nghĩ cũng biết càng khó ăn cơm cô nấu.

Thấy họ vẫn giữ bộ dạng thương tâm đó, Lâm Sở Trì chỉ có thể nói: “Được rồi được rồi, ngày mai chị nấu gà kho hạt dẻ cho các em, như thế nào?”

Gà kho hạt dẻ là món ăn vô cùng hợp khẩu vị, nghe cô nói vậy, rất nhiều sinh viên lập tức sáng mắt lên.

“Thật sao?”

“Gà kho hạt dẻ ngon, em thích ăn gà kho hạt dẻ nhất.”

“Em cũng thích ăn, có thể nấu ngay hôm nay không?”

Lâm Sở Trì thấy cuối cùng cũng an ủi được họ, cười nói: “Hôm nay không chuẩn bị hạt dẻ, đợi ngày mai đi, ngày mai sẽ có ăn.”

Các sinh viên vốn là tới khóc lóc kể lể, không có ý muốn ngăn cản cô đi quay phim, biết ngày mai có đồ ngon liền không náo với cô nữa.

Lâm Sở Trì luôn nói được làm được, ngày hôm sau quả nhiên nấu gà kho hạt dẻ cho họ.

Món ăn này sau cùng phải hầm, bởi vì khi hầm giữ hạt dẻ hoàn chỉnh, hạt dẻ nấu xong có thể rang một lúc trong chảo, như vậy đợi lát nữa khi ra lò sẽ ăn được hạt dẻ hoàn chỉnh, mà không phải bã hạt dẻ, đồng thời cũng có thể khiến khẩu cảm của hạt dẻ tốt hơn.

Lúc rang hạt dẻ, mùi thơm tỏa ra vô cùng mê người, các sinh viên chỉ ngửi mùi này liền càng mong đợi có thể ăn được gà kho hạt dẻ ngay.

Hạt dẻ xử lý xong múc ra chuẩn bị dùng, trực tiếp dùng dầu mới rang hạt dẻ trong chảo khử thơm hành gừng tỏi.

Lâm Sở Trì dùng dao vô cùng tốt, gà cô chặt ra không chỉ có hình trạng xinh đẹp, trên mỗi miếng đều có da gà, đồng thời vết cắt cũng rất lưu loát, như vậy miếng gà nấu ra ăn vào mới không dễ mang theo bã xương.

Xương gà cứng, nếu lúc chặt khúc không để ý, gà nấu ra sẽ có rất nhiều bã xương nhỏ, ăn vào rất ảnh hưởng cảm giác.

Sau khi gà xào trong chảo tỏa ra mùi thơm là có thể lần lượt bỏ gia vị và hạt dẻ vào, rồi đậy nắp lại chầm chậm hầm một lúc.

Món ăn còn chưa ra lò, mùi thơm do hạt dẻ và thịt gà hòa quyện sản sinh ra đã dần bay ra.

Cho dù đã ăn đồ ăn cô nấu lâu như thế, nhưng mỗi lần ngửi được mùi thơm tỏa ra khi cô nấu ăn, các sinh viên vẫn cảm thấy ngon từ tận đáy lòng.

“Đói quá.” Người vốn còn có thể đợi được ngửi được mùi thơm này, bụng lại bắt đầu kêu ọc ọc.

“Nghĩ sắp sửa không thể ăn được món ăn ngon như vậy liền cảm thấy khó chịu.”

“Haiz, cảnh trong trường chúng ta cũng chỉ như vậy, sao cứ muốn quay phim ở đây.”

“Đúng đó.”

Trước đây sinh viên còn cảm thấy đạo diễn lựa chọn trường họ là người rất có mắt nhìn, lúc này lại đổi cách nói.

“Khó khăn lắm mới có món mới ăn, các cậu đừng nhắc chuyện mất hứng vào hôm nay.”

Đội ngũ đằng sau, Phùng Ngọc Ngọc sớm biết hôm nay có gà kho hạt dẻ ăn cũng gia nhập vào.

Có sinh viên chú ý tới cô ấy, lập tức hỏi: “Chị chủ, không phải chị cũng đi quay phim đó chứ.”

“Nếu có cơ hội thì chị cũng muốn trải nghiệm một chút, đáng tiếc không ai tìm chị.” Phùng Ngọc Ngọc thuận miệng nói.

“Cũng may cũng may, như vậy Thất Thất không ở đây, tốt xấu còn có gà rán ăn.”

“Ở trước mặt chị nói như vậy, có phải hơi gợi đòn không?” Phùng Ngọc Ngọc giả vờ tức giận nói.

“Chị chủ đừng hiểu lầm, em đang khen chị đó.”

“Vậy chị thật sự cảm ơn em ha.”

Phùng Ngọc Ngọc vốn không phải người nhỏ nhen, cộng thêm ở phương diện nào đó mà nói, xếp cô ấy ở phía sau Lâm Sở Trì, quả thật thật sự khen cô ấy, dĩ nhiên cô ấy sẽ không có chuyện không vui.

Nói đùa vài câu với các sinh viên, cô ấy còn chủ động nói: “Hoan nghênh các em tới chỗ chị ăn gà rán.”

Trong lúc họ tán gẫu, cuối cùng gà kho hạt dẻ cũng ra lò, nắp được mở ra, vị tươi thơm ngọt của hạt dẻ lập tức bay ra.

Gà kho hạt dẻ do Lâm Sở Trì nấu có màu sắc không đậm, miếng gà mang màu tương kết hợp với hạt dẻ màu vàng nhạt, khiến người ta rục rịch muốn ăn.

Sau khi thức ăn ra lò, các sinh viên ngửi mùi hương mê người đều vô thức chen tới trước, khiến người đằng trước đều hô lên: “Đừng chen, chen nữa sẽ đẩy tôi vào trong cửa sổ mất.”

Nói xong cậu ta vội vàng quẹt thẻ lấy cơm, lấy được cơm thì vội vàng lách người đi.

Bình Luận (0)
Comment