Lâm Sở Trì nghe thấy mẹ Lâm nói Cố Hoài Dục tới cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao thì cũng không phải lần đầu anh tới ăn cơm.
Mẹ Lâm cũng chỉ là thấy bạn cô tới nên nói với cô một tiếng, thấy cô tiếp tục làm việc đang dở, cũng không tìm cô nói chuyện nữa.
Gia đình ba người trong nhà bếp phân công rõ ràng, cha Lâm múc cơm, Lâm Sở Trì cầm thìa, mẹ Lâm thì ở bên cạnh phụ.
“Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi.”
Lâm Sở Trì lại xào xong một chảo rau, thấy mẹ Lâm vẫn làm việc ở bên cạnh, lên tiếng nhắc nhở.
Mỗi khi tới giờ cơm, gia đình đều luân phiên ăn cơm, cũng không cầy đưa đẩy qua lại. Mẹ Lâm gật đầu, lấy cho mình một phần gà kho hạt dẻ rồi ngồi sang bên cạnh ăn.
“Chẳng trách họ đều giành ăn, gà kho hạt dẻ do cục cưng mẹ nấu thơm thật.”
Lâm Sở Trì nghe bà khen bèn cười nói: “Thích ăn vậy mẹ ăn nhiều một chút.”
Mẹ Lâm ăn cơm xong liền giục cô ăn cơm, sau đó đổi cho cha Lâm để ông ăn cơm.
Hôm nay mùi thơm đậm nhất trong nhà ăn phải kể tới gà kho hạt dẻ, trong bát của mười người ngồi đây, hết tám người đều là món này.
Cố Hoài Dục đã không tới nhà ăn ăn cơm được một khoảng thời gian, lúc này ăn hạt dẻ thơm mềm ngon ngọt, thịt gà tươi mềm thấm vị, chỉ cảm thấy cực kỳ hợp khẩu vị.
Hôm nay anh tới không hoàn toàn là vì ăn cơm, vì vậy ăn no uống đủ cũng không vội rời đi, mà ngồi ở trong góc xem điện thoại.
“Ô, sao lại có gà kho hạt dẻ ngon như vậy, cảm giác những gì tôi ăn trước kia đều là đồ giả.”
“Quả thật rất ngon, tôi tưởng hạt dẻ ngào đường là cách ăn ngon nhất của hạt dẻ, không ngờ hạt dẻ dùng để kho gà lại có thể ngon như vậy.”
“Cảm thấy hạt dẻ còn ngon hơn gà, căn bản ăn không đủ.”
Cố Hoài Dục nghe bên tai truyền tới lời khen của các sinh viên với tay nghề của cô, bên môi mang theo chút ý cười.
Thời gian dần trôi qua, người ăn cơm xong trong nhà ăn lần lượt đứng dậy rời đi, trên mặt đều mang theo sự thỏa mãn sau khi ăn được mỹ thực.
Vừa nãy khi đang xào rau, từ trong miệng mẹ Lâm biết được Cố Hoài Dục tới, Lâm Sở Trì không phản ứng quá lớn, đợi thời gian nghỉ tới, cô từ trong bếp đi ra vô thức quét mắt trong nhà ăn.
Cố Hoài Dục tính toán có lẽ cô sắp làm xong rồi, đang quay đầu nhìn về phía cửa sổ số 7, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô nhìn tới, sau khi ngẩn người liền lộ ra nụ cười.
Lâm Sở Trì chỉ là tùy tiện nhìn thử, không ngờ anh thật sự chưa đi, đối mặt với gương mặt mang theo ý cười của anh, cô vô thức giương môi đáp lại.
Đồng thời cô bước đến, thuận thế ngồi bên cạnh anh.
Cố Hoài Dục vốn định đứng lên thấy cô ngồi xuống, không vội đứng dậy nữa.
“Sao anh còn ở đây?” Lâm Sở Trì nhớ anh tới khá sớm, có hơi nghi ngờ sao anh ăn cơm lâu như vậy vẫn chưa đi.
Cố Hoài Dục không đáp mà hỏi ngược lại: “Nghe nói cô định tham gia diễn phim truyền hình.”
“Sao anh biết?” Đôi mắt hạnh của Lâm Sở Trì hơi trợn tròn, hiển nhiên là lấy làm lạ sao tin tức lại chuyển tới tai anh.
“Trương Dự là em họ của tôi.”
Lâm Sở Trì nghe vậy, lập tức có cảm giác thế giới thế mà lại nhỏ như vậy.
Nghe cô cảm thán, Cố Hoài Dục nói tiếp: “Nó còn vì nhạc phim chủ đề mà mời tôi hát.”
Về cơ bản chỉ cần là phim anh từng viết bài hát chủ đề, cuối cùng phim đều có thể rất nổi, thậm chí có một lần toàn dựa vào bài hát anh viết mới kéo theo bộ phim nổi lên.
Người muốn mời anh hát không ít, nhưng anh không phải người mà ai cũng có thể mời được, trước đây, anh chưa từng viết nhạc chủ đề cho loại phim vườn trường như “ngày hè”.
Nhưng ai bảo Trương Dự là em họ của anh, thời này, không ai bỏ qua quan hệ tốt đẹp không dùng tới.
“Nghe nói phim anh từng viết ca khúc chủ đề cuối cùng đều nổi, xem ra bộ phim này cũng sẽ nổi.”
Là một nhạc sĩ tuổi còn trẻ đã nhận được không ít giải thưởng lớn, bình thường người khen anh không ít, nhưng nghe thấy ngữ khí công nhận của cô, tâm trạng của Cố Hoài Dục đột nhiên hơi vui vẻ.
“Cô có hứng thú với giới giải trí không?”
Sở dĩ Cố Hoài Dục biết cô tham gia diễn phim truyền hình là vì lúc Trương Dự nhờ anh viết bài sợ anh không đồng ý, còn cố tình nhắc tới sự mê hoặc của mỹ thực, không thể tránh khỏi nói tới Lâm Sở Trì.
Đề cập tới Lâm Sở Trì, anh phải hỏi thêm vài câu, thế là biết chuyện này.