“Không có.” Lâm Sở Trì lắc đầu, biết anh là vì mình tham gia diễn mới hỏi vậy, không khỏi nói thêm vài câu: “Tôi không có hứng thú gì với giới giải trí, lần này chủ yếu là vì đạo diễn nói vai đó rất phù hợp với tôi, cộng thêm địa điểm quay phim nằm ngay trong trường, cho nên muốn trải nghiệm cuộc sống khác một chút.”
Cố Hoài Dục vốn còn nghĩ nếu cô có hứng thú với giới giải trí, mình có thể giới thiệu một số mối quan hệ cho cô, thấy cô không có ý này, dĩ nhiên không nhắc tới chuyện này nữa.
Biết cô từ sáng đến tối đều ở nhà ăn, cũng chỉ có khoảng thời gian sau trưa mới rảnh rỗi nghỉ ngơi, sau khi hai người nói chuyện vài câu đơn giản, Cố Hoài Dục chủ động đề ra việc ra ngoài dạo.
Lâm Sở Trì cũng đã ngồi nghỉ một lúc, nghe vậy trực tiếp gật đầu cùng anh ra ngoài.
Đại khái là dạo này thường tới rừng hoa đào, từ nhà ăn đi ra, cô bất tri bất giác dẫn người tới đây.
Ở xa xa, nhìn rừng hoa đào giống như một vùng biển màu hồng, mặc kệ ngắm bao nhiêu lần vẫn có thể khiến người ta vui vẻ.
Khi Lâm Sở Trì phát hiện đi tới đây cũng không nghĩ nhiều, còn khen rừng hoa đào ở trường đẹp.
“Quả thật rất đẹp.” Cố Hoài Dục thưởng thức hoa đào xung quanh, hơi gật đầu tán đồng lời của cô.
Hoa đào trong rừng mọc rất um tùm, cành nhánh nở rộ hoa vươn ra bên đường, nếu lúc đi không chú ý, rất dễ bị đánh trúng mặt.
Lâm Sở Trì nhẹ đỡ nhánh hoa, ngửi hương hoa đào tràn ngập bỗng nhiên nhớ ra: “Tôi nhớ anh có một ca khúc viết về hoa đào, cực kỳ hay.”
“Bài hát đó là năm đó…” Cố Hoài Dục thuận miệng giới thiệu nguyên nhân viết bài hát đó, còn có linh cảm ca khúc.
Anh là người không thích nhận phỏng vấn, mỗi lần phát hành bài hát mới, có báo chí muốn đào quật câu chuyện phía sau ca khúc, anh đều lười phối hợp, lúc này lại nói rất hăng say.
Nghe nhạc sỉ kể linh cảm ca khúc, loại đãi ngộ này không phải ai cũng có, Lâm Sở Trì nghe rất nghiêm túc, ánh mắt vốn đặt lên hoa đào cũng dồn lên người anh.
Cố Hoài Dục vốn không phải người nói nhiều, lúc này đối mặt với đôi mắt hạnh trong veo của cô, lại từ ca khúc về hoa đào nói tới những sáng tác khác.
Trong rừng hoa đào dùng đá cuội trải đường nhỏ, đường nhỏ miễn cưỡng đủ cho hai người đi sóng vai, nhưng lúc đi lại phải luôn chú ý xem có cành hoa đào vươn ra cản đường không.
Lâm Sở Trì dồn hết lực chú ý vào việc nghe anh nói chuyện, còn lại cũng đều dồn dưới chân đi, dù sao thì đường bằng đá cuội không bằng phẳng lắm.
Thấy trước mặt có nhánh hoa đào cao có thể đánh vào mặt cô, cô lại không lập tức chú ý tới, Cố Hoài Dục vươn tay đè nhánh hoa xuống thay cô, đợi cô đi qua mới thả tay.
Động tác của anh tự nhiên, tự nhiên tới mức Lâm Sở Trì chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, lúc đang nghĩ có cần nói cảm ơn không, lại nghe phía sau truyền tới.
“Đi mau đi mau, trên con đường này cũng có cặp tình nhân, hai cẩu độc thân chúng ta vẫn nên tránh xa chút.”
“Chậc không hổ là rừng hoa đào, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cặp đôi.”
Rừng hoa đào đại học H có diện tích rộng lớn, con đường nhỏ trong rừng uốn lượn quanh co, đi một vòng không mất mười mấy hai mươi phút thì không dạo hết được.
Hai người nói chuyện hiển nhiên là từ con đường nhỏ bên cạnh vòng tới, vừa nhìn thấy phía trước có một nam một nữ liền vô thức cảm thấy là tình nhân, lập tức đổi đường đi.
Thực ra giọng hai người này không lớn, nhưng trong rừng hoa đào lại khá yên tĩnh, cho nên giọng nói truyền thẳng tới tai Cố Hoài Dục bọn họ.
Nếu nghe được lời này ngay trước mặt, Lâm Sở Trì còn có thể giải thích một câu, lúc này trên mặt lại hơi nóng, đồng thời hậu tri hậu giác nhớ tới cùng Phùng Ngọc Ngọc dạo rừng hoa đào không có gì, nhưng đi cùng anh quả thật có hơi không phù hợp.
Vừa nãy sao lại thuận đường đi tới đây.
Trong lòng Lâm Sở Trì hơi ảo não.
Đại khái là nhìn ra cô hơi mất tự nhiên, Cố Hoài Dục tiếp tục nói chủ đề vừa nãy chưa nói xong.
Rừng hoa đào vốn là nơi dễ khiến người ta thư giãn, nghe giọng nói trầm thấp có từ tính của anh, Lâm Sở Trì nhanh chóng quên đi sự lúng túng vừa nãy.
“Vậy lần này anh cũng sẽ vào đoàn sao?” Lâm Sở Trì nghe anh nói trước đây khi viết ca khúc chủ đề, để phù hợp tình tiết hơn, anh sẽ vào đoàn tìm linh cảm, không nhịn được hỏi.
Thực ra Cố Hoài Dục vẫn chưa trực tiếp đồng ý với em họ, nhưng lúc này lại trực tiếp gật đầu cho đáp án khẳng định.
“Tốt quá rồi, vậy đợi vào đoàn phim tôi cũng coi như có bạn.”