Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 297 - Chương 297: Chương 297

Chương 297: Chương 297 Chương 297: Chương 297

“Tôi thấy cậu giống cái đầu cá.”

Đạo diễn Vương thấy mình chỉ còn một cái đầu cá cũng có người dòm ngó, tức giận chửi một câu rồi xoay người ngồi lại chỗ cũ ăn.

Thực ra trên đầu cá vẫn có thịt, ví dụ thịt dưới mang cá, ăn vào tươi mềm vừa miệng lại còn không có xương.

Trước đây đạo diễn Vương ăn cá không thích ăn đầu mấy, hôm nay bỗng nhiên phát hiện đầu cá rất ngon, không thầy tự thông, ăn sạch sẽ chỗ thịt cá ăn được, sau đó còn có hơi chưa đã thèm.

Lúc ông ấy đang ăn, ánh mắt của những người khác trong đoàn phim lại đổ lên người Cố Hoài Dục, thấy anh lại một mình độc hưởng cả con cá seabass tương tư, trong mắt viết đầy ngưỡng mộ.

Có điều Cố Hoài Dục ở trước mặt người ngoài không dễ gần như thế, cho nên cũng không có ai dám tới trước mặt anh, chỉ có Trương Dự cậy mình là em họ của anh, chạy tới muốn được chia một miếng nhưng lại không thể thành công.

“Anh họ, ăn một mình không được đậu.” Anh ta nói là nói như vậy, nhưng bảo anh ta giành với anh, anh ta vẫn không dám, chỉ có thể vừa thở dài vừa bưng canh lên húp.

Tuy Lâm Sở Trì đã đặc biệt hầm một nồi canh lớn, nhưng đoàn phim đông người, anh ta chỉ giành được hơn nửa bát.

Canh sườn rau củ vào miệng rất tươi, hồi vị lại vô cùng thanh ngọt, không chỉ canh ngon, rau củ bên trong còn có sườn đều rất thơm.

Ngô thanh ngọt giòn hút tư vị mang theo vài phần mặn mà của nước thịt, ngon tới mức anh ta hận không thể ăn luôn cả cùi, sườn mềm mà không xơ càng ăn càng ngon, xương có thể nhai nát anh ta đều trực tiếp nhai sạch sẽ, chỉ có xương cứng không cắn được mới phun ra.

“Canh này đỉnh thật.”

Canh sườn rau củ là một món canh rất đỗi bình thường, không ngờ cũng có thể nấu được ngon như vậy, Trương Dự ăn xong chỉ cảm thấy hồi vị vô tận, căn bản không ăn đủ.

“Thất Thất, hay là cô đảm đương cơm nước của đoàn phim đi, đã nếm được tay nghề của cô, ăn cơm người khác nấu thật sự cái gì cũng dở.” Trương Dự bưng bát trống uống tới không còn thừa một giọt, cuối cùng không nhịn được nói ra suy nghĩ đã sớm nghĩ qua trong lòng mình.

Trước đây, cơm trong đoàn phim đều là cơm hộp đặt trong nhà ăn trường, mùi vị cũng xem như không tồi, nhưng so với đồ do Lâm Sở Trì nấu, thực sự là khác biệt trên trời dưới đất.

Cố Hoài Dục liếc anh ta một cái: “Trước đây chưa ăn cơm cô ấy nấu cũng không thấy cậu chết đói.”

Hiển nhiên, anh biết Lâm Sở Trì khá dễ nói chuyện, sợ cho dù cô không muốn, bị em họ nhà mình nói thêm vài câu liền ngại từ chối.

Trương Dự tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của anh họ mình, lặng lẽ thở dài, ngoài miệng lại không dám nói gì nữa.

Nhưng tuy anh ta ngậm miệng, đề nghị vừa nãy lại khiến mắt của mọi người trong đoàn phim đều sáng lên.

Người khác còn chưa lên tiếng, đạo diễn Vương đã đích thân đi tới nói: “Thất Thất à, có lẽ cô thuộc hết thoại rồi.”

Trí nhớ của Lâm Sở Trì khá tốt, cộng thêm cô làm việc xưa giờ đều hoặc là không làm, hoặc là nghiêm túc làm tốt, cô đã sớm thuộc nhừ thoại rồi.

“Nếu đã đọc thuộc hết thoại, vậy hay là cô cân nhắc một chút đề nghị của Trương Dự, đương nhiên sẽ không để cô làm không công, trực tiếp dựa theo thù lao quay phim của cô nhân đôi lên kết toán cho cô.”

Lâm Sở Trì là một người mới chưa từng quay phim truyền hình, đãi ngộ đạo diễn Vương cho cô không tồi, quay xong bộ phim này đại khái có thể nhận được mười mấy vạn tiền cát xê, nếu nhân đôi lên thì có mấy chục vạn.

Đạo diễn Vương nói xong, người thèm thuồng tay nghề nấu nướng của cô trong đoàn đều không nhịn được khuyên.

“Thất Thất, dù sao cô cũng luôn ở trong đoàn, có thể lấy thêm một phần tiền cũng rất tốt.”

“Đúng, dù sao thì căn phòng ăn này đã được đoàn phim thuê rồi, dùng tới đều là đồ có sẵn.”

Bình thường nếu biết ai có thể lấy được cát xê nhân đôi, sợ là người trong đoàn có thể đố kỵ chết, lúc này lại không ai cảm thấy đố kỵ, thậm chí hận không thể tăng thêm tiền cho Lâm Sở Trì. Dù sao tiền cũng không phải họ bỏ ra, nhưng nếu cô đồng ý, người có phúc ăn lại là họ.

Trương Dự là người đầu tư kiêm phó đạo diễn, nhìn anh họ mình, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng nâng giá: “Tôi biết đồng thời kiêm hai việc sẽ rất vất vả, nếu Thất Thất cô đồng ý, đợi sau khi đóng máy, tôi trả thêm cho cô một bao lì xì lớn.”

Bình Luận (0)
Comment