Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 298 - Chương 298: Chương 298

Chương 298: Chương 298 Chương 298: Chương 298

Diễn viên cố định cộng thêm nhân viên công tác trong đoàn cũng chưa tới năm mươi người, cộng thêm diễn viên tạm thời và diễn viên quần chúng, mỗi ngày cùng lắm cũng chỉ chuẩn bị phần ăn cho khoảng một trăm người.

Lâm Sở Trì đang nghĩ dù sao ngày nào mình cũng phải ăn cơm, tiện tay lo luôn cơm nước của đoàn phim cũng không phải không được.

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng cô vẫn gật đầu đồng ý.

“Được.”

“Tốt quá rồi.”

Thấy cô đồng ý, người trong đoàn phim đều vô cùng vui mừng.

“Bây giờ mọi người đã hài lòng chưa, không cần phải quấn lấy tôi đòi thêm cảnh nữa.” Đạo diễn Vương nhìn diễn viên trong đoàn phim nói.

Nói ra ông ấy cũng cạn lời, sau khi bộ phim này khai máy, thường xuyên có diễn viên chạy tới muốn nhờ ông ấy thêm cảnh, mới đầu ông ấy có hơi tức giận, đợi biết cảnh họ muốn thêm toàn là cảnh ăn lại có chút cạn lời.

“Hài lòng hài lòng.”

Các diễn viên muốn thêm cảnh lại bị từ chối vô tình đều cười ha ha gật đầu.

Hôm nay không có nhiều nguyên liệu như thế, cho nên tới giờ cơm, mọi người vẫn chỉ có cơm hộp ăn, nhưng nghĩ tới ngày mai sẽ có thể ăn được cơm do Lâm Sở Trì nấu, cả đoàn phim đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Lâm Sở Trì thấy mọi người đều rất vui, chỉ có người bên cạnh mình không được vui, không khỏi hỏi: “Sao vậy, anh không thích ăn cơm tôi nấu sao?”

“Sao có thể chứ.” Cố Hoài Dục phản bác xong, vội vàng giải thích: “Chỉ là tôi sợ cô vừa quay phim vừa nấu ăn sẽ không lo xuể.”

“Cũng được, vai diễn của tôi không nhiều, nấu cơm cho mọi người trong đoàn phim vẫn rất dễ dàng.” Lâm Sở Trì cảm thấy vẫn ổn.

Nếu cô đã nguyện ý, đương nhiên Cố Hoài Dục tôn trọng cách nghĩ của cô, bèn không nói gì nữa.

Tối hôm đí, sau khi Lâm Sở Trì về nhà đã nói chuyện này với cha mẹ Lâm, phản ứng đầu tiên của họ chính là lo cô sẽ quá vất vả.

“Không đâu, người trong đoàn cũng không nhiều lắm, lúc không có cảnh diễn quần chúng, một ngày cũng chỉ có mấy chục người ăn, nhẹ nhàng hơn ở nhà ăn nhiều, dù sao đều là làm việc, tốn một phần thời gian kiếm hai phần tiền sao lại không làm.”

Chủ yếu là cảnh quay của Lâm Sở Trì không quá nhiều, thi thoảng cảm thấy ở trong đoàn phim rất nhàn, cảm thấy nấu ăn lấy thêm lương cũng rất tốt.

“Vậy hay là mẹ với cha con tới phụ con.” Mẹ Lâm vẫn sợ cô quá vất vả, thế là đề nghị.

“Không cần, trong đoàn phim không thiếu người hỗ trợ cho con, mẹ và cha làm ở nhà ăn là được, nếu cảm thấy mệt thì cho mình nghỉ phép nghỉ ngơi một chút.”

Sau khi xác định cô muốn vừa quay phim vừa tiếp nhận vấn đề ăn uống của đoàn phim, mẹ Lâm không khỏi tính toán: “Nếu là như vậy, đợi con lấy được cát xê cộng thêm tiền để dành trong nhà, nói không chừng có thể trả trước tiền nhà cho con.”

Hơn nửa năm năm ngoái, dựa vào tài nấu nướng của Lâm Sở trì, tiền kiếm được ở cửa sổ nhà họ tăng lên rất nhiều so với những năm trước, cộng thêm năm nay cũn để dành được một số tiền.

Lâm Sở Trì không có yêu cầu quá lớn với môi trường cư trú, nhưng thấy bà tâm tâm niệm niệm muốn mua nhà cho mình, ngược lại bỗng nhiên cảm thấy mình có hơi không nên, không nên cá mặn như thế.

Quả thật, đừng thấy sau khi cô xuyên việt liền tiếp tay cửa sổ nhà ăn nhà mình, lăn lộn hoành tráng ở trong trường, nhưng với tài nấu nướng của cô mà nói, thật sự có chút cảm giác cá mặn sống qua ngày.

Sau khi về phòng, Lâm Sở Trì nghĩ lại bản thân, cảm thấy bây giờ cô đã không còn một mình nữa, phải suy nghĩ cho cha mẹ.

Cha mẹ Lâm vốn dĩ sau ba mươi tuổi mới sinh được một đứa con gái như Lâm Sở Trì, cộng thêm trước đây còn từng trải qua tai nạn xe, Lâm Sở Trì cảm thấy cho dù sức khỏe của họ khôi phục rất tốt, cũng nên suy nghĩ chuyện họ dưỡng lão.

Ngủ chưa?

Lâm Sở Trì làm việc không thích bỏ dở giữa chừng, phim truyền hình đã khai máy, dĩ nhiên cô không thể rút lui, nhưng ít nhất phải quay phim hơn ba tháng, khoảng thời gian này chắc chắn cô không rảnh, thế là nghĩ tới chuyện đã thương lượng với Phùng Ngọc Ngọc lúc trước.

Phùng Ngọc Ngọc là một con cú đêm, nhận được tin nhắn trực tiếp gọi điện thoại tới.

“Thất thất thế mà cô lại gọi điện thoại cho tôi muộn như vậy, có phải là dạo này không gặp tôi nên nhớ tôi không?”

Điện thoại kết nối, Lâm Sở Trì còn chưa nói một chữ, cô ấy đã bla bla nói một tràng.

Bình Luận (0)
Comment