Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 300 - Chương 300: Chương 300

Chương 300: Chương 300 Chương 300: Chương 300

Tuy Phùng Ngọc Ngọc muốn tạo ra một nhãn hiệu gà rán, nhưng vừa khởi đầu chắc chắn phải khởi đầu từ một tiệm gà rán, tiền tiết kiệm của cô cộng thêm một trăm vạn đầu tư này, kiểu gì cũng đủ.

“Anh suy nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn đầu tư?” Lâm Sở Trì thấy anh nói đôi ba câu với Phùng Ngọc Ngọc liền chốt đầu tư, không nhịn được kéo nhẹ tay áo của anh.

“Tôi tin tay nghề của cô, tiệm gà rán do cô mở chắc chắn sẽ hot, dù sao thì chút tiền này giữ lại cũng không biết làm gì, chi bằng đầu tư ra.”

Tuy trong nhà Phùng Ngọc Ngọc có tiền, nhưng nghe anh nói một trăm vạn là chút tiền, vẫn không nhịn được có hơi ngưỡng mộ.

Lâm Sở Trì thấy anh tin tưởng mình như vậy, ngược lại lo lắng: “Lỡ như lỗ thì phải làm sao?”

“Sao có thể, với tay nghề của Thất Thất cô, nhắm mắt mở tiệm cũng không thể lỗ.” Phùng Ngọc Ngọc vô cùng tự tin.

“Cô ấy nói đúng.” Cố Hoài Dục nói xong lại bổ sung một câu: “Đầu tư vốn có nguy hiểm, cho dù lỗ thật cũng không sao, tôi viết bài hát là có thể kiếm lại.”

“Viết nhạc dễ kiếm tiền như vậy sao?” Phùng Ngọc Ngọc nói xong bỗng nhiên phản ứng ra gì đó: “Khoan đã, anh là Cố Hoài Dục, người viết bài phổi cá trắm đó?”

Bài hát do Cố Hoài Dục viết từng lên chương trình xuân vãn, càng đừng nói anh còn từng viết nhạc mở đầu, nhạc kết thúc cho rất nhiều phim truyền hình, phim điện ảnh cực kỳ hot, cho dù bình thường Phùng Ngọc Ngọc không thường xuyên nghe nhạc, cũng không phải không có chút ấn tượng nào với cái tên này.

“Là anh ấy.” Lâm Sở Trì không ngờ bây giờ cô ấy mới phản ứng lại, ngữ khí mang theo chút ý cười.

Nghe cô khẳng định, Phùng Ngọc Ngọc vỗ tay nói: “Viết nhạc tốt, nếu thực sự không được thì nhờ anh ấy viết bài hát cho tiệm gà rán chúng ta, vậy việc buôn bán của tiệm gà rán chắc chắn rất chạy.”

“Hay cho cô nghĩ ra được.” Lâm Sở Trì thực sự không tưởng tượng được có thể viết bài hát như thế nào cho tiệm gà rán.

Sự việc được quyết định tạm thời như vậy, nhưng cụ thể vẫn phải tìm một luật sư làm hợp đồng, cùng với thương lượng vấn đề cổ phần đầu tư.

Chuyện này không thể gấp gáp, bây giờ Lâm Sở Trì vẫn phải hoàn thành công việc dang dở trước.

Thấy Cố Hoài Dục ở lại đây đã đành, Phùng Ngọc Ngọc cũng không vội đi, cô không khỏi lên tiếng: “Cô không về bán gà rán sao?”

Nếu không biết buổi trưa cô lo cơm trưa cho đoàn phim, chắc chắn Phùng Ngọc Ngọc đã đi rồi, bây giờ chắc chắn phải ở lại ăn ké.

“Ngày nào cũng bán gà nên cũng rất mệt, tôi quyết định hôm nay cho mình nghỉ phép một bữa.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong lập tức hỏi: “Phải rồi, trưa nay ăn món gì?”

Cô ấy nói vậy, trực tiếp lộ ra mục đích không chịu đi của mình.

Lâm Sở Trì mỉm cười nhìn cô ấy một cái, sau đó nói: “Cá hố chua ngọt, thịt xào ớt, đậu đũa om cà, còn có canh trứng cà chua.”

Hai mặn một chay một canh, đặt trong đoàn phim đã là bữa ăn rất ngon rồi.

“Đều là món tôi thích ăn.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong liền muốn phụ cô.

Sau khi cô bắt đầu nấu, Cố Hoài Dục cũng không rời đi, theo phụ giúp.

“Anh không cần tìm linh cảm bên đoàn phim sao?” Ánh mắt Lâm Sở Trì rơi lên bàn tay thon dài mà đốt xương rõ ràng của anh, cảm thấy đôi tay này thích hợp viết nhạc, đánh piano hơn.

“Đã có linh cảm rồi, ngày nào cũng xem bọn họ quay phim ngược lại có hơi mệt, chi bằng làm một số chuyện khác đổi tâm trạng.” Cố Hoài Dục nói xong liền đưa tay ra cầm dao lên bắt đầu thái rau giúp.

Ở nhà, thi thoảng anh cũng sẽ nấu ăn, cắt rau dĩ nhiên không thành vấn đề, đậu đũa cắt ra ngược lại rất chỉnh tề.

“Anh cầm dao như thế này, sau đó lúc cắt…”

Cách cầm dao của anh còn có góc độ cắt sẽ khá mất sức, thấy anh muốn giúp, Lâm Sở Trì cầm một con dao khác ở bên cạnh vừa cắt vừa chỉ anh.

“Là như thế này sao?”

Cố Hoài Dục học khá nhanh, Lâm Sở Trì nhìn xong gật đầu: “Đúng, chính là như vậy, có cảm giác đỡ mất sức hơn vừa nãy không?”

“Quả thực tiết kiệm sức hơn một chút, cảm giác cắt cũng thuận tay hơn.”

Phùng Ngọc Ngọc đang đứng bên bồn nước rửa cà chua, nghe tiếng hai người nói chuyện còn có tiếng thái rau mang theo tiết tấu, bỗng nhiên cảm thấy mình có hơi dư thừa.

Hiện giờ bên đoàn phim đang quay phim trên thao trường, tâm tư của nhân viên vây xung quanh lại không nằm trên trường quay, mà đã sớm bay tới phòng ăn.

“Không biết hôm nay Thất Thất nấu gì ngon.”

“Buổi sáng tôi nhìn thấy nguyên liệu đưa tới có cá hố, có lẽ buổi trưa có cá hố ăn.”

“Cá hố ngon, không biết cô ấy sẽ nấu như thế nào.”

“Tôi thích cá hố chua ngọt, kho cũng không tồi.”

Bình Luận (0)
Comment