Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 301 - Chương 301: Chương 301

Chương 301: Chương 301 Chương 301: Chương 301

Càng gần trưa, trong lòng mọi người càng nhung nhớ muốn ăn cơm. Cũng không biết có phải vì điều này, cảnh quay cuối cùng của buổi sáng lại không tài nào pass được.

“Các người đang nghĩ gì vậy, quay phim có thể mang theo não không?”

Thấy đạo diễn nổi giận, mọi người lập tức thu hồi tâm tư bay đi, đồng thời rên rỉ ở trong lòng, cảm thấy nhìn tiết tấu này, quay phim buổi sáng chắc chắn sẽ kéo thời gian.

Bình thường kéo thời gian thì kéo, nhưng nghĩ tới trưa nay có bữa trưa do Lâm Sở Trì nấu, họ liền hận không thể đi lắc lắc nam nữ chính trên trường quay, bảo họ mau chóng pass cảnh này.

Lúc gần mười một giờ, không biết có phải là tiếp nhận được oán niệm trong ánh mắt của mọi người không, cuối cùng nam nữ chính cũng phối hợp, cảnh quay cuối cùng vào buổi sáng được thông qua.

“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể đi ăn cơm.”

“La cái gì la cái gì, tôi nói có thể tan ca sao?”

Đạo diễn Vương nói vậy, mọi người vô thức cho rằng có chỗ nào chưa quay tốt cần quay bù, biểu cảm lập tức ủ rũ.

Vào lúc họ đang đợi đạo diễn chỉ huy, chỉ thấy đạo diễn Vương đứng dậy từ vị trí của mình, hoạt động chân tay rồi xoay người đi về trước.

Mới đầu mọi người còn tưởng ông ấy muốn đi lấy cái gì, nhìn thấy ông ấy càng đi càng xa mới nghi hoặc nói: “Đạo diễn đi đâu vậy?”

Cho tới khi ông ấy sắp đi ra khỏi tầm mắt, Trương Dự phản ứng lại trước nhất, “vãi” một tiếng, sau đó nói: “Đạo diễn đi ăn cơm một mình rồi.”

Không phải chứ, đạo diễn quá gian xảo.

Anh ta dứt lời, trong lòng mọi người liên tục bóc phốt, sau đó ngoài những người có đồ trong tay cần thu dọn không thể lập tức đi, những người khác trực tiếp co giò chạy về hướng phòng ăn.

Trong phòng ăn, Lâm Sở Trì đã sớm nấu xong đồ ăn, bởi vì đoàn phim chuyên môn mời dì tới múc cơm và rửa bát dọn dẹp vệ sinh, cho nên cô nấu xong thì không cần quản những chuyện khác.

Lúc đạo diễn Vương tới, cô đã cùng Cố Hoài Dục, Phùng Ngọc Ngọc ngồi ăn cơm.

Vừa vào phòng ăn, đạo diễn Vương liền cảm thấy thơm, lập tức bảo dì múc cho ông ấy mỗi món một ít.

Cá hố chua ngọt có màu sắc óng ánh, bên trên còn chút ớt đỏ điểm xuyết, trông khiến người ta rất thèm ăn; thịt xào ớt tỏa ra mùi thơm cay, ngửi vào khiến người ta muốn ăn ngay một miếng to; đậu đũa om cà có màu sắc càng đẹp, cà màu tím sáng và đậu đũa xanh biếc bổ trợ lẫn nhau; canh trứng cà chua trông mê người, hương thơm vô cùng khai vị.

Đạo diễn Vương lấy cơm xong liền vội vàng ngồi xuống, cầm đũa ăn một miếng cá hố trước.

Cá hố chua ngọt da thơm thịt mềm, trong vị chua ngọt mang theo chút vị cay trực tiếp thấm vào trong xương cá, ăn vào cực kỳ thơm ngon.

Cũng không biết Lâm Sở Trì nấu thế nào, xương cá có hơi giòn, đạo diễn Vương nhai xong cũng không nỡ phun ra.

Lúc những người khác trong đoàn phim chạy tới, nhìn thấy ông ấy đã ăn cơm, tiếng mắng gian xảo trong lòng bị hương thơm trong phòng ăn hấp dẫn.

Mấy món ăn đều rất thơm, nhưng món có mùi đậm nhất vẫn là cá hố chua ngọt.

“Xếp hàng, đừng chen.”

Nhìn thấy một đám người chen tới, dì gõ môi cơm nhắc nhở.

Đạo diễn Vương đã ăn tới mức không thèm ngẩng đầu, có điều nghe thấy động tĩnh bên cạnh vẫn ấn like cho sự cơ trí của mình.

“Cũng may vừa nãy mình lấy nhiều một chút, nếu không nhìn tình hình này, muốn thêm đồ ăn sợ là không có cửa.” Phùng Ngọc Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng giành cơm bên kia, không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa nãy mình đủ tham lam.

Lâm Sở Trì nhìn đồ ăn chất lên trong khay cơm của cô ấy cười nói: “Cô ăn hết không?”

“Ăn không hết tôi đóng gói buổi tối ăn.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong lại gắp một miếng cá hố lên, ngon tới mức mắt cũng cong lên: “Thất Thất, cá hố cô nấu ngon quá đi, ngon tới mức ngay cả xương tôi cũng không muốn phun ra.”

Vị chua và vị ngọt của cá hố vừa đúng, lại có chút cay nâng vị, ăn xong quả thực khiến người ta mê đắm. Nước sốt cá hố chua ngọt càng đủ vị, lấy đi trộn cơm ăn cũng rất ngon.

Không chỉ cá hố ngon, đậu đũa om cà cũng rất vừa miệng, thịt xào ớt thơm cay tươi mềm.

Cố Hoài Dục ăn không gấp gáp như cô ấy, nhưng hiển nhiên cũng thích, đồ ăn trong bát ăn rất nhanh.

Trong lúc họ nói chuyện vài câu, Trương Dự lấy cơm xong đánh tiếng với họ rồi chạy tới ngồi đối diện đạo diễn Vương, thấy ông ấy ăn tới mức đầu cũng không ngẩng, tức giận nói: “Một đạo diễn như chú, cả đoàn phim thiếu ai ăn cơm cũng sẽ không thiếu phần chú, chú nói chú có tới mức phải chơi chiêu không?”

“Ai chơi chiêu, tới giờ tôi tới ăn cơm có vấn đề sao?” Đạo diễn Vương nói xong lại ăn một đũa thịt xào ớt, chỉ cảm thấy càng ăn càng ngon.

Thức ăn trước mặt thực sự quá thơm, Trương Dự ăn miếng đầu tiên, sau đó lười phân bua với ông ấy mà chuyên tâm ăn.

Đậu đũa om cà là một món ăn mà bình thường anh ta rất thích ăn, lúc này ăn cà mềm mà không nát, vô cùng thấm vị, còn có đậu đũa vừa non vừa giòn, anh ta càng cảm thấy tới đoàn phim này học tập là quyết định sáng suốt.

Bình Luận (0)
Comment