Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 303 - Chương 303: Chương 303

Chương 303: Chương 303 Chương 303: Chương 303

Cảnh hồi ức được thêm vào nhất thời, có thể lúc chiếu phim ngay cả đối thoại cũng chưa chắc có, chỉ với phân đoạn mấy giây như thế cũng không đặc biệt bảo biên kịch nghĩ ra tình tiết gì.

“Hai người tùy tiện phát huy, cố hết sức biểu hiện ra ngọt ngào gần gũi một chút là được.” Sau khi đạo diễn nói, Lâm Sở Trì và Cố Hoài Dục cùng nhau đi vào rừng hoa đào.

Sau khi Lâm Sở Trì vào đoàn phim cũng quay không ít cảnh, vốn dĩ không nên căng thẳng nữa, nhưng lúc này luôn cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên có hơi nhanh.

Lúc cô hơi rũ mắt, lại không phát hiện Cố Hoài Dục bên cạnh cũng không khá hơn cô mấy, người luôn bình tĩnh ung dung, lúc này cũng không nhìn ra được gì từ trên biểu cảm, nhưng tay đặt ở bên người lại hơi nắm cú.

“Hai người là người yêu, dựa gần chút, còn có lát nữa nhớ nắm tay.”

Trương Dự nhân lúc còn chưa quay chính thức nói một câu, khiến mặt Lâm Sở Trì lập tức bao phủ hơi nóng.

Vốn dĩ hôm nay cô trang điểm thiên về phấn nộn, lúc này mặt nóng lên, lập tức có cảm giác kiều diễm người còn yêu kiều hơn hoa.

Đạo diễn Vương nhắc nhở họ chuẩn bị, lập tức 3 2 1 bắt đầu quay.

Tuy có hơi ngại nhưng biết sau mỗi cảnh quay đều có rất nhiều người đang vất vả làm việc, Lâm Sở Trì không muốn khiến họ làm uổng công, cho nên lúc quay, cô hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.

“A Hoài.”

Nhân vật chỉ có thể nói chuyện trong cảnh hồi ức không có nhân quyền, biên kịch ngay cả tên cũng lười nghĩ cho anh, thế là cắt bỏ một chữ từ trong tên Cố Hoài Dục, trực tiếp dùng cái tên “Cố Hoài” này.

Lâm Sở Trì rất cố gắng muốn diễn tốt cảnh này, nhưng cô vừa mới gọi “A Hoài” xong, không biết vì sao trong đầu bỗng nhiên xuất hiện “Xấu Xa”, không nhịn được phì cười thành tiếng.

Khoảnh khắc cô cười lên, đôi mắt hạnh vốn trong veo càng thêm sáng tỏ, trong lòng Cố Hoài Dục thậm chí xuất hiện một câu “xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề(1)”.

(1): gương mặt tuấn tú cười lên rất đẹp

“Cười cái gì?” Cố Hoài Dục nói, thấy cánh hoa đào không biết từ lúc nào đã rơi lên đỉnh đầu cô, vươn tay nhặt lấy bỏ vào trong túi, nhân tiện chỉnh lại tóc giúp cô.

Lâm Sở Trì vốn tưởng mình cười như vậy chắc chắn sẽ dẫn tới quay lại, không ngờ đạo diễn lại không hô “cắt” nghĩ tới vừa nãy đạo diễn bảo họ tự do phát huy, bèn thuận miệng nói ra nguyên nhân mình cười.

“Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới âm Hoài và Hoại rất giống.” Cô nói xong, chút căng thẳng vừa nãy đã biến mất, ngược lại có thêm vài phần tâm tư trêu đùa: “Hoài Hoài, Hoại Hoại (Xấu Xa), nếu gọi nhanh một chút có phải rất giống không?”

Vừa nãy Cố Hoài Dục còn tưởng cô không thích ứng gọi tên mình như vậy nên mới không nhịn được cười, thấy hóa ra là do cô nghĩ những điều này mới chọc cười chính mình, trong con ngươi đen láy không khỏi mang ra chút ý cười.

“Em cảm thấy giống thì giống.” Ngữ khí của anh mang theo ý cười, lộ ra vài phần nuông chiều mà ngay cả mình cũng không phát hiện.

Sau khi hoa đào nở rộ đã thu hút không ít bươm bướm, mà mèo xưa giờ luôn thích nhào tới những thứ biết bay này, dạo này có rất nhiều mèo đều thích tới đây chơi đùa.

Chính là trùng hợp như vậy, Xấu Xa nghe thấy Lâm Sở Trì gọi tên của nó, trực tiếp từ trên một cây hoa đào thô to nhảy xuống, nhào vào trong lòng cô.

“Xấu xa, sao em lại ở đây?” Lâm Sở Trì thật sự có hơi kinh ngạc, nhưng lúc đón lấy nó, lại không nhịn được cảm thán: “Em đúng là một con mèo đặc, nặng tới mức chị sắp không bồng nổi rồi.”

Cố Hoài Dục nghe vậy, lập tức đưa tay muốn giúp cô, lại gặp phải móng vuốt của mèo.

“Không được.” Lâm Sở Trì nhanh tay nhanh mắt cầm lấy vuốt mèo, không cho nó cào người.

Bị cô dùng âm lượng hơi nâng cao dạy dỗ, Xấu Xa, ngẩng đầu “meo” một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng cô liếm móng.

Thấy mèo dính trên người cô không chịu xuống, Cố Hoài Dục sợ cô mệt, vô thức tới gần một chút, đưa tay ra đỡ thân mèo giúp.

“Quả thực rất có trọng lượng.”

“Đúng chứ, có vài chú mèo là mập giả, nhưng chắc chắn nó mập thật.”

Mèo vàng tới có hơi đột nhiên, nhưng nó gia nhập cảnh tượng càng thêm ấm áp, thế là đạo diễn vẫn không hô cắt.

Thực ra những gì mới vừa quay đã đủ dùng rồi, nhưng có thể đạo diễn Vương cảm thấy cảnh hai người ôm mèo ngắm hoa đào cực kỳ đẹp, không nhịn được muốn quay thêm chút món chay. Dù sao thì thân phận của Cố Hoài Dục rành ra đó, cho dù cuối cùng không dùng vào trong phim, giữ lại làm hậu trường cũng không tồi.

Bình Luận (0)
Comment