Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 304 - Chương 304: Chương 304

Chương 304: Chương 304 Chương 304: Chương 304

Khi cảnh này kết thúc, người xung quanh đều lần lượt vây lại.

“Con mèo này thật thú vị.”

Vốn dĩ Xấu Xa có vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu, mắt mèo tròn, mặt mèo tròn, đầu tròn, thân thể cũng tròn, khiến người ta nhìn là thích. Vừa nãy lúc quay phim, nó còn lộ ra hai bộ mặt, đối với Lâm Sở Trì thì kêu ra phụ âm, đối với Cố Hoài Dục thì hung dữ, luôn muốn nhân lúc Lâm Sở Trì không chú ý vung móng về phía anh.

“Trông cũng rất đáng yêu, tôi cảm thấy nó không nên tên là Xấu Xa, nên tên là Tròn Tròn.”

Lâm Sở Trì thấy họ đều rất thích Xấu Xa, để đề phòng họ không biết rõ bị nó làm bị thương, trực tiếp nói rõ: “Đại danh của nó là Đồ Xấu Xa, được các sinh viên trong trường đặt, chú mèo này trông thì đáng yêu, nhưng lại là một con mèo ăn cơm chùa không quét lá đa, trước đây rất nhiều sinh viên cho nó ăn, sau đó muốn vuốt ve hai cái đều bị nó cào.”

Nghe vậy, người vốn dĩ còn muốn vuốt mèo vội vàng giấu tay, chỉ cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh.

Cảnh quay này kết thúc, đạo diễn khen họ vài câu, nói thẳng ra diễn rất tốt.

Khúc sau không có cảnh của Lâm Sở Trì, cơm tối trong đoàn phim cũng không ăn sớm như thế, cô không vội tới phòng ăn, mà đến bên cạnh nghỉ ngơi một lúc trước.

“Xấu Xa tới đây.”

Rõ ràng biết cô gọi mèo, Cố Hoài Dục ngồi xuống bên cạnh cô, lại hỏi thêm một câu: “Cô gọi nó hay gọi tôi?”

“Vừa nãy tôi đùa thôi.” Lâm Sở Trì nói xong, thấy anh vẫn nhìn mình, nghĩ tới rượu gạo đã ủ xong trong nhà, không khỏi nói: “Ngày mai tôi mang sủi dìn, rượu gạo tới cho anh, được không?”

“Được.” Cố Hoài Dục khẽ gật đầu, cuối cùng cũng không nhắc chuyện cô lấy tên mình trêu đùa nữa.

Là do Lâm Sở Trì tự đùa, nhưng kể từ sau hôm nay, lại khiến cô mỗi lần gọi tên Xấu Xa lại vô thức nhớ tới anh.

Một bên khác, Phùng Ngọc Ngọc bởi vì muốn mở tiệm gà rán ở bên ngoài, mời người chú vốn định nghỉ hưu dưỡng lão của mình quay lại tiếp nhận cửa sổ số 9.

Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, lúc mời chú cô ấy, cô ấy còn tuyển thêm rất nhiều nhân viên, sau khi ký hợp đồng với họ, ở lại cửa sổ số 9 làm gà rán.

Cô nghĩ rất hay, để chú mình dẫn dắt những người này học tập ở cửa sổ số 9 trước, đợi tiệm gà rán khai trương sẽ tiết kiệm thời gian đào tạo nhân viên.

Thực ra sức khỏe của chú hai Phùng vẫn rất tốt, chỉ là con cái trong nhà biết kiếm tiền lại hiếu thuận, không muốn ông vất vả như vậy mới bảo ông nghỉ hưu. Vốn dĩ ông ấy cũng rất lưu luyến căng tin đã ở hơn nửa đời, đối với việc cháu gái mời ông ấy về giúp đỡ, thực ra ông ấy cũng rất nguyện ý.

Mới đầu, chú hai Phùng không phải bán gà rán ở căng tin, là sau khi trong trường mở ra hàng loạt căng tin mới, cạnh tranh ngày càng lớn, để thu hút sinh viên, ông ấy mới đổi sang làm gà rán.

Tay nghề làm gà rán của ông ấy là bỏ tiền theo người ta học, nhưng trình độ chiên gà của bản thân sư phụ mà ông ấy tìm được lúc đầu cũng chỉ nhỉnh hơn mức bình quân một chút, ông ấy lại không học được mười phần bản lĩnh, cho nên gà rán làm ra có sinh viên nguyện ý ăn, nhưng nếu nói là hot thì thật sự không có.

Đương nhiên, trước khi Lâm Sở Trì tới, so sánh với cả căng tin, việc buôn bán gà rán của nhà ông ấy đã có thể xếp top 3, ngược lại cũng không có gì không hài lòng.

Nhưng lúc này học được phương pháp do cháu gái dạy, chú hai Phùng lại có một cảm giác sinh không đúng thời, nói thật, hễ ông ấy biết phương pháp làm gà rán ngon như vậy sớm hơn tám năm mười năm, ông ấy tuyệt đối sẽ cùng lập nghiệp với cháu gái.

Nhưng bây giờ, chú hai Phùng đã không còn tâm khí đó, dù sao thì trong nhà đã có cháu trai cháu gái, bận rộn cả một đời, ông ấy cũng nên hưởng thụ niềm vui gia đình.

Nhưng cho dù như vậy, nhìn thấy sau khi cải thiện cách làm, việc buôn bán của cửa sổ số 9 ngày càng tốt lên, trong lòng ông ấy vẫn rất vui, cảm thấy có thể nhìn thấy cảnh này lúc còn sống coi như đã mãn nguyện rồi, sau này thế giới này chính là thiên hạ của người trẻ.

Căng tin giao cho chú quản lý giúp, Phùng Ngọc Ngọc đã có thể đăng ký nhãn hiệu, nghiên cứu thị trường, lựa chọn địa chỉ mở tiệm.

Bận rộn hơn nửa tháng, cô ấy cầm một đống tài liệu quay lại thương lượng với Lâm Sở Trì bọn họ.

“Vất vả cho cô rồi.” Nghĩ tới ba người hợp tác nhưng cô ấy lại lo liệu một mình, Lâm Sở Trì có hơi ngại.

“Cố Hoài Dục nhà cô đã tìm không ít người giúp tôi, không vất vả.”

Cho dù Phùng Ngọc Ngọc học kinh doanh và quản lý, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu cô ấy chính thức lập nghiệp, nếu thật sự để một mình cô ấy ôm đồm, đâu thể làm nhanh như thế.

Bình Luận (0)
Comment