Sau khi quán gà rán Thất Thất khai trương, việc buôn bán tốt lên từng ngày, đặc biệt là sau khi tuyên truyền chọn dùng nguyên liệu tươi mới tung ra ngoài, rất nhiều phụ huynh đều sẽ ưu tiên dẫn con tới đây khi con đòi ăn gà rán.
Thế này cũng thôi, đạo diễn Vương còn chủ động đề nghị làm quảng cáo cho quán gà rán tỏng phim.
Sở dĩ ông ấy làm như vậy cũng coi như là có qua có lại, ai bảo Cố Hoài Dục nể mặt như vậy, không chỉ viết ca khúc đầu phim cho “Ngày hè”, còn viết ca khúc kết thúc phim, thậm chí còn đóng vai khách mời.
Đạo diễn Vương cảm thấy nhân tình này nợ quá lớn, khi biết quán gà rán có cổ phần của anh, chủ động làm quảng cáo.
Vốn dĩ theo kế hoạch, bộ phim này phải quay hơn ba tháng, nhưng cả đoàn phim đều vô cùng nhiệt huyết, kết quả chưa tới ba tháng đã sắp quay xong.
Họ hăng hái như vậy chủ yếu là có bữa trưa và bữa tối treo phía trước, mỗi ngày sau khi đi làm chỉ có một mục tiêu, đó chính là tan làm sớm, ăn cơm sớm.
Cũng vì vậy, nếu lúc ai quay phim không pass dẫn tới quay lại, từ đó khiến mọi người không thể ăn cơm đúng giờ, điều đó tuyệt đối có thể khiến quần chúng phẫn nộ.
Thế là các diễn viên “ngày hè” vô cùng bận rộn, bận đọc thuộc lời thoại, bận đối diễn trước, còn bận tăng cường luyện tập, lúc có thể thả lỏng duy nhất đại khái chính là lúc ăn cơm.
Chính vì sức mạnh ăn cơm phải tích cực này khiến hiệu suất của đoàn phim vô cùng cao, cao tới mức đạo diễn Vương có hơi chấn kinh.
Là đạo diễn, phim có thể đóng máy sớm, chắc chắn ông ấy rất vui, nhưng nghĩ tới sau khi đóng máy không thể ngày ngày ăn cơm do Lâm Sở Trì nấu, ông ấy lại có chút nuối tiếc.
Thân là đạo diễn, ông ấy cũng có suy nghĩ này, càng đừng nói là người khác.
Quay thêm một ngày sẽ đốt thêm kinh phí một ngày, quay phim xong còn phải để dành tiền làm hậu kỳ, tuyên truyền các thứ, dĩ nhiên không thể bởi vì muốn ăn thêm vài bữa cơm ngon mà cố ý lãng phí thời gian.
Nhưng nhìn ra cả đoàn phim đều mặt ủ mày chay, bày ra bộ dạng không muốn kết thúc, để khích lệ họ, đạo diễn thương lượng với Lâm Sở Trì, sau đó tung ra tin tức, bày tỏ tiệc đóng may sẽ do cô nấu.
Có thể gọi là tiệc, chắc chắn không phải vài món ăn là có thể gánh được, nghe thấy tin này, người trong đoàn phim lập tức có tinh thần hẳn.
Có tiệc đóng may treo trước mặt, sự hăng hái trước đó của họ quay trở lại, chưa đầy mấy ngày đã quay xong mấy cảnh cuối cùng.
Trải qua gần ba tháng, cuối cùng đoàn phim cũng đóng máy. Đừng nói đạo diễn, ngay cả người theo dõi cả quá trình như Lâm Sở Trì cũng có cảm giác mất mát.
“Không nỡ rồi?” Cố Hoài Dục phát giác được cảm xúc của cô, ánh mắt rơi lên mặt cô.
Lâm Sở Trì lắc đầu lại gật đầu, nhất thời cũng không nói được tâm trạng của mình lúc này: “Không ngờ quay phim cũng rất nhanh.”
“Nội dung của phim vườn trường không có điểm khó gì, quay nhanh cũng bình thường.”
Phim đóng máy, tiếp theo các diễn viên có thể thở phào một hơi, nhưng Lâm Sở Trì lại còn bận rộn cho tiệc đóng máy – chuyện cuối cùng của đoàn phim.
Nói tới đoàn phim, thật sự không thuê uổng gian phòng ăn đó, không chỉ dùng tới lúc quay phim, lúc ăn cơm thường ngày cũng dùng tới, bây giờ tiệc đóng máy cũng có thể tổ chức ở đây.
Diễn viên quần chúng không cần tham gia tiệc đóng máy rồi, cộng thêm diễn viên khác bởi vì lịch trình mà rời đi trước, cho nên cuối cùng người còn lại cũng chỉ khoảng ba mươi người.
Lâm Sở Trì hỏi rõ con số đại khái, dựa theo ba bàn tiệc để chuẩn bị. Để có thể ăn được bữa tiệc lớn này sớm một chút, người trong đoàn đều chủ động tới phụ giúp.
Nếu đã là tiệc, vốn dĩ Lâm Sở Trì còn nghĩ có cần nấu vài món ăn khá cao cấp không, nhưng hỏi suy nghĩ của họ đối với món ăn, phát hiện khẩu vị của họ đều khá đơn giản, nên không chuẩn bị quá màu mè.
Người đông sức lớn, nhiều người phụ như vậy, nấu ba bàn tiệc vẫn rất nhanh.
Trong quá trình nấu nướng, kỹ thuật dùng dao, độ thành thục xử lý nguyên liệu của Lâm Sở Trì khiến mọi người kinh hô một trận.
Đạo diễn Vương lân la tới hỏi: “Thất Thất à, cô có hứng thú tham gia cuộc thi mỹ thực không, tôi có một người bạn cũ dạo này đã lên kế hoạch làm một chương trình mỹ thực.”
Tuy cảm thấy với tay nghề của cô, tham gia cuộc thi sợ là có thể trực tiếp nghiền ép tất cả, khiến cho phần sau chương trình không có gì đặc sắc. Nhưng đạo diễn Vương bày tỏ ông ấy chỉ đề cử một người thích hợp mà thôi, quay được điểm đặc sắc hay không đó là vấn đề của đạo diễn, không liên quan tới ông ấy.
Chương trình này trả thù lao cho tuyển thủ không cao, phần lớn đầu bếp nguyện ý tham gia cũng không phải vì tiền, chủ yếu vẫn là vì danh khí hoặc làm quảng cáo cho quán của mình.