Nếu tiền nhiều, nói không chừng Lâm Sở Trì sẽ cân nhắc một chút, nếu tiền đã không nhiều, người đã thi đủ trước khi xuyên việt như cô không có hứng thú quá lớn.
Thấy cô thật sự không có hứng thú, đạo diễn Vương cũng không khuyên thêm.
Sau khi tiệc đóng máy bắt đầu, đồ ăn nguội lên trước.
Thịt thỏ trần bì, thịt bò kho, tai lợn trộn, đậu nành lông xóc tỏi ớt, đậu phộng rong biển, dưa leo đập, sáu món nguội còn làm bài trí đơn giản, trông cực kỳ mê người.
Có mặt ở đây đều là nhân viên nội bộ đoàn phim, người ngoài duy nhất đại khái chính là Phùng Ngọc Ngọc, nhưng cô ấy với Lâm Sở Trì, Cố Hoài Dục là bạn hợp tác, cộng thêm đoàn phim còn từng ăn đồ ăn đêm do quán gà rán đưa tới mấy lần, quan hệ giữa mọi người với cô ấy cũng rất tốt.
“Thỏ đáng yêu như thế, sao có thể ăn thỏ, nhưng thịt thỏ trần bì này trông thật sự rất ngon.” Phùng Ngọc Ngọc vừa ngồi xuống đã không nhịn được làm trò.
Vốn dĩ mọi người còn muốn khách sáo một chút, đợi Lâm Sở Trì nấu xong rồi cùng ăn, nhưng đồ ăn vừa lên bàn, họ liền có chút không nhịn được nước bọt.
Thế là sau khi Lâm Sở Trì lên tiếng bảo họ ăn trước, cuối cùng họ vẫn không khống chế được cầm đũa lên.
Sáu món nguội trông đều rất ngon, nhưng cuối cùng thịt vẫn hấp dẫn người hơn. Ví dụ Phùng Ngọc Ngọc, vươn đũa về hướng thỏ mà cô ấy vừa mới khen đáng yêu trước.
Thịt thỏ trần bì tỏa ra mùi thơm đặc hữu của trần bì, ngửi vào vô cùng khai vị, ăn vào miệng khô mà không xơ, càng nhai càng thơm.
Thỏ ngon thật.
Cho một miếng thịt thỏ vào miệng, mắt của Phùng Ngọc Ngọc sáng lên, lập tức gắp thêm một miếng nữa. Thịt thỏ trong khô cay thơm ngát mang theo cái khoan khoái của trần bì, rất là ngon, ăn vào thơm mà không ngán, hồi vị vô tận.
“Không ngờ thịt thỏ còn có thể dùng trần bì nấu, quá ngon.”
“Thịt thỏ dai thật, vị trần bì này ăn vào khiến dạ dày tôi mở tung ra.”
“Vừa thơm vừa ngon, tôi chưa từng ăn thịt thỏ nào ngon như thế này.”
Hiển nhiên, không chỉ Phùng Ngọc Ngọc cảm thấy thỏ ngon, mọi người nếm xong cũng đều rất thích.
Cô ấy ăn liền mấy miếng thịt thỏ, cho tới khi ánh mắt phát hiện dĩa thịt bò kho bên cạnh bị gắp gần hết, lúc này mới dịch đũa.
Mùi vị thịt bò kho cũng rất ngon, loại khẩu cảm nhừ mà không xơ, cực kỳ thấm vị, vẫn khiến cô ấy ăn không ngừng.
Mới đầu mọi người còn khá dè dặt, ăn mãi ăn mãi rồi bắt đầu giành nhau.
Cố Hoài Dục biết cô sẽ không cực kỳ để ý đồ ăn mình nấu, nhưng vẫn dùng bát đựng mỗi món một ít trước khi ăn.
Mọi người biết anh để cho ai, dĩ nhiên sẽ không nói gì.
Có tiệc sao có thể không có rượu, trên bàn rượu vang rượu trắng đều có, đạo diễn Vương cầm ly rượu ăn đồ ăn, chỉ cảm thấy mấy món ăn này đều cực kỳ thích hợp làm đồ nhấm.
Ông ấy lại gắp một đũa tai lợn cho vào trong miệng, thật sự yêu cái cảm giác giòn sực đó rồi.
Vốn dĩ ở trường hợp này, mọi người không thể nào không kính rượu nhau vài ly, nhưng lúc này đại khái đồ ăn quá được săn đón, cảm giác nói nhiều thêm một câu sẽ ăn ít đi vài miếng, mọi người đều chuyên tâm ăn.
Đạo diễn Vương bọn họ còn uống rượu, kiểu người không thích uống rượu như Phùng Ngọc Ngọc trực tiếp vùi đầu ăn, thịt bò kho vừa vào miệng, đũa của cô ấy đã gắp sẵn đậu nành lông xóc tỏi ớt, vừa phun ra vỏ đậu nành lông, cô ấy lại gắp một đũa dưa leo đập.
Dưa leo đập do Lâm Sở Trì làm cực kỳ thấm vị, dưa leo giòn hút đầy nước trộn, ăn vào cực kỳ ngon.
Ăn mãi ăn mãi, Phùng Ngọc Ngọc phát hiện ăn dưa leo đập và đậu phộng rong biển cùng nhau càng có tư vị, trực tiếp dùng thìa xúc một ít cho vào trong bát.
Phân lượng của món nguội thật sự không ít, Lâm Sở Trì trực tiếp lấy chậu lớn nấu ăn bình thường đựng, thế nhưng đợi khi món nóng bắt đầu đưa lên, món nguội trên bàn lại bị quét sạch, ngay cả mấy đóa hoa cô khắc để trang trí cũng không biết đã vào miệng ai rồi.
So với món nguội, mùi thơm của món nóng càng bá đạo.
Thịt kho, chân giò hầm, gà hầm ngũ vị, cá hố chua ngọt, củ sen chiên, tôm hùm đất, cua kho, cá hoa vàng chiên giòn, cánh gà kho, đậu hũ Tứ Xuyên, canh sườn nấm cây trà, canh lê tuyết đường phèn ngân nhĩ.
Một bàn đồ nóng này trông không quá ăn nhập, nhưng cơ bản toàn là món mà người trong đoàn phim nêu tên bày tỏ muốn ăn, Lâm Sở Trì cố gắng hết sức thỏa mãn bọn họ.
Món ăn lên đủ, Phùng Ngọc Ngọc gọi: “Thất Thất mau tới, tôi giành chỗ cho cô rồi.”
Lâm Sở Trì đáp một tiếng, chia rượu gạo chuyên môn mang từ nhà tới cho các bạn xong rồi mới tới ngồi.
Rượu gạo do cô tự ủ, bình thường cô không uống rượu gì, nhưng rượu gạo thì có thể uống vài ngụm. Trước đây lúc rượu ủ xong, cô còn làm sủi dìn rượu gạo cho Cố Hoài Dục ăn.